PDA

View Full Version : Thanksgiving


Tien
27-11-2008, 20:44
MỘT LỜI CÁM ƠN !




Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù. Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thủ đô Rio de Janeiro, Brazil.


Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bông thấy có ai đó đạp nhẹ vào tay. Tôi dừng: không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần này tôi quay hẳn người lại, và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt,cũng có thể đó là do tôi có cám giác từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó.


- Bánh mì, ông ơi!


Nếu sống ở Brazil, chúng ta có nhiều cơ hội để mua một thanh kẹo hay một cái bánh mì cho những đứa bé vô gia cư và mồ côi này. Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát:


- Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ này? Tôi gọi.


Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường, bọn nhỏ này sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố nơi chúng đang phải lang thang, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé này lại làm tôi ngạc nhiên.


Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cà phê ở một đầu và một cái bánh mì ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu.


Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài (vì nó không được ở lâu trong cửa hàng), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt gí vào cửa kính, quan sát.


- Nó làm cái quái gì thế nhỉ? Tôi nghĩ.


Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mắt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi người Brazil ngước nhìn khách lạ người Mỹ cao lớn, là tôi, mỉm cười (một nụ cười có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây), và nói:


- Cám ơn chú!


Rồi, có vẻ lo lắng, nó gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn:


- Cám ơn chú nhiều lắm ạ!


Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó. Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất. Khi tôi viết bài này tôi vẫn đang ngồi bên ngoài quán giải khát, nơi tôi mua chiếc bánh mì cho thằng bé. Tôi đã muộn giờ lên lớp. Nhưng tôi vẫn còn cám thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi: nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cám ơn tôi vì một mẩu bánh mì, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi chúng ta nói những lời cám ơn - thực sự cám ơn - vì những gì họ làm cho chúng ta. Hãy dành thời gian để nói những lời cám ơn, và đừng bao giờ tiết kiệm lời cám ơn cả.

@a Sưu tầm



Tạ ơn trời!
Tạ ơn đời!
Tạ ơn người!


22361


Happy Thanksgiving!

Tien
29-11-2008, 05:29
Quả thực người Mỹ đã có đầy đủ lý do để giữ gìn truyền thống với ngày lễ tạ ơn vào tháng 11 mỗi năm.


Lịch sử ghi rằng vào năm 1620 có một nhóm gia đình người Anh theo Tin Lành đã đi tìm đất mới để sống đời tự do tín ngưỡng.


Con tàu Mayflower nổi danh vượt Ðại Tây Dương chở di dân với các niềm tin giáo lý khác nhau đến vùng Plymouth Rock của tiểu bang Massachusetts bây giờ. Nhóm gia đình người Anh chỉ có hơn ba chục, số còn lại là phần đông thủy thủ đoàn. Tổng số 102 người.


Ðây là con tàu chính thức của di dân vì gồm cả gia đình vợ con. Trải qua một năm đầu với mùa đông khắc nghiệt, không đủ thực phẩm, không có đủ quần áo, không có nơi cư trú nên di dân đã phải chôn cất 46 người. Qua năm sau, mùa gặt 1621 thành công, di dân cùng dân da đỏ bản xứ tổ chức tiệc mừng lễ tạ ơn trên đất Mỹ.


Ðó là ngày lễ hội đầu tiên tại Mỹ Châu và truyền thống còn mãi đến ngày nay. Không dựa theo 1 đạo giáo nào, lễ tạ ơn trải qua gần 400 năm đã thành ngày hội của cả quốc gia cảm ơn trời đất cho mọi người đủ cơm áo để sinh tồn.


Trong bữa tiệc lễ tạ ơn năm đầu tiên di dân đã ăn thịt già rừng, ăn bánh làm bằng trái bí đỏ và thực đơn này đã trở nên món ăn truyền thống ngày lễ hội của Mỹ quốc cho tới ngày nay.


Tuy nhiên để trở thành 1 ngày quốc lễ chính thức thì phải tới năm 1863, vị tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ là ông Lincoln mới đề nghị vào tháng 11 và tổng thống Roosevelt ban hành luật. Từ đó Lễ Tạ Ơn được chính phủ công nhận vào ngày thứ năm của tuần lễ thứ tư tháng 11 hàng năm.


Bây giờ Hiệp Chủng Quốc đã trở thành quê hương mới của các sắc dân. Từ 102 di dân trên tàu “Hoa Tháng Năm,” Hoa Kỳ đã có 300 triệu dân và trở thành quốc gia hùng cường.
@a sưutầm

22441

22442

Tien
29-11-2008, 22:06
Ngày mua sắm Black Friday tại Mỹ


Các cửa hàng bán lẻ trên toàn nước Mỹ đều muốn lùa khách hàng vào cửa hàng của mình trong ngày được gọi là Ngày Thứ Sáu Đen. Đây là ngày sau Lễ Tạ Ơn, các cửa hàng bán lẻ hy vọng bán hết hàng hóa tồn đọng trong cửa tiệm để biến sổ cân bằng từ đỏ sang đen, và bước vào một mùa mua sắm mới cho lễ Giáng Sinh sắp đến.


Nhiều trung tâm thương mại mở cửa từ nửa đêm, có trung tâm mở cửa từ mờ sáng để hy vọng khách hàng tới tiệm mua những mặt hàng đang bán giảm giá (có rất nhiều mặt hàng giảm giá một nửa hoặc hơn, nhất là đồ điện tử và đồ chơi). Nhiều người đã ngồi ở các trung tâm thương mại chờ đợi các cửa tiệm mở cửa. Có nhiều người ngủ trước cửa tiệm từ đêm hôm trước đó! Có nhiều tiệm bán đồ điện tử bán giảm giá TV màn ảnh dẹp lớn hơn một nửa giá hiện tại, nhưng số lượng giới hạn khoảng 10 cái chẳng hạn. Có nhiều hàng điện tử bán rẻ gần như là cho!



(Một số hình lấy trên mạng)

Ngủ trước cửa tiệm!
22448


Tới giờ mở cửa!
22449


Bên trong!
22450

22451

22452

22453

22454


Hình Tiến chụp!
Xếp hàng chờ mở cửa!
22455

Bên trong!
22456

Mới tờ mờ sáng bãi đậu xe đầy hết!
22457

hat_de
29-11-2008, 22:48
Ngày mua sắm Black Friday tại Mỹ


Các cửa hàng bán lẻ trên toàn nước Mỹ đều muốn lùa khách hàng vào cửa hàng của mình trong ngày được gọi là Ngày Thứ Sáu Đen. Đây là ..

...Có nhiều tiệm bán đồ điện tử bán giảm giá TV màn ảnh dẹp lớn hơn một nửa giá hiện tại, nhưng số lượng giới hạn khoảng 10 cái chẳng hạn. Có nhiều hàng điện tử bán rẻ gần như là cho!

Thị xã HP nhỏ bé chắc phải 5-10 năm nữa mới có những dịp tương tự thế nầy ... ôi các công dân Hp cần phải cố gắng hơn nữa cho theo kịp chúng bạn ở những mảnh đất trù phú khác trên TG.. mình là dân nghèo thành thị... có dịp như trên chắc chắn phải rình đi từ sớm :D