PDA

View Full Version : family story


zodiac
08-03-2009, 11:26
Hum ni tính từ 8/3 family story xin phép dc bắt đầu với 3 bài / tuần là tối thỉu :D, xin pà kon cô pác ủng hộ :x

Russ
09-03-2009, 13:59
Hum ni tính từ 8/3 family story xin phép dc bắt đầu với 3 bài / tuần là tối thỉu :D, xin pà kon cô pác ủng hộ :x

Hình như em là fan của hoathuytinh à?
Dẫn đường link cho cả nhà đọc là được rồi.

zodiac
30-03-2009, 19:18
Tại sao phụ nữ lại khóc


(Hoathuytinh.com)


Tại sao phụ nữ lại khóc

Một cậu bé hỏi mẹ:

- Tại sao mẹ lại khóc?

Người mẹ đáp:

- Vì mẹ là một phụ nữ.

- Con không hiểu mẹ cậu bé thốt lên.

Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:

- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy.

Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:

- Sao mẹ lại khóc hả cha?

- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.

Cậu bé lớn dần lên và khi cậu trở thành một người đàn ông nhưng vẫn thương tự hỏi: Tại sao phụ nữ lại khóc?

Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói: Khi Thượng đế tạo ra phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.

Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ cũng không bao giờ than thở .Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.

Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì người tạo dựng họ từ những xương sướn của người đàn ông để bảo vệ trái tim anh ta Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.

Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng cho họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao. Và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên.

zodiac
01-04-2009, 19:26
Giờ trái đất của gia đình

(Hoathuytinh.com)

“Vào học bài!”. Nghe tiếng bố, đang chơi bóng ngoài sân con vội chạy ngay vào nhà ngồi vào bàn học. Bỗng “phụp”! Con hét lên vui sướng: “Mất điện rồi!”. Ngoài sân, tiếng em Bi: “Không phải, không mất điện”. Con vội vàng chạy ra sân, đúng là vẫn sáng vằng vặc. Ánh sáng dịu mát, dễ chịu chứ không gay gắt như mọi ngày con vẫn thấy. Bố và mẹ cùng bước ra sân, mẹ cũng ngỡ ngàng: “Hôm nay rằm”.

Cả nhà mình cùng ngồi bệt ngay ở thềm cùng tỉ tê chuyện trò. Không có quạt mà vẫn mát rười rượi vì gió từ đâu thổi tới. Mẹ kể trung thu hồi nhỏ, mẹ cùng bạn bè trong xóm cầm đèn ông sao chạy thật nhanh nhưng không sao chạy kịp ông trăng. Lâu lắm rồi mẹ cũng không nhìn thấy trăng. Còn con, trung thu con cũng đi rước đèn nhưng chưa nhìn thấy trăng bao giờ.

Bố cũng “góp chuyện” về trung thu xưa. Bà mua cho bố một chiếc đèn ông sao giá 1.000 đồng nhưng không có nến, thế mà vẫn rước được đèn chạy khắp nơi. Còn bây giờ, đồ chơi của con, cả đèn ông sao chỉ cần bật nút công tắc là sáng trưng. Nhưng đổi lại, con chẳng nhìn thấy ánh sáng của đêm răng rằm.

Lâu lắm rồi nhà mình mới có một buổi ngồi trò chuyện thế này. Ngọn gió mát rượi đã ru em Bi ngáy khò khò trong lòng mẹ từ lúc nào. Hàng ngày con sợ bố và ngại mẹ mà giờ thấy bố mẹ thật gần. Con kể cho bố mẹ chuyện thầy cô, bạn bè ở lớp. Con còn dám nói với bố mẹ bí mật “con quý bạn Hà lớp trưởng vì bạn ấy rất xinh”.

Mất điện mới nhìn thấy được trăng. Con sẽ không phải ngồi vật vờ trước bàn học, vì một ngày con đã học hai buổi ở lớp là quá đủ rồi. Bố mẹ sẽ không ngồi “ôm” lấy máy tính. Gia đình chúng ta sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện, chia sẻ với nhau như thế này hơn.

Bố nhắc chuẩn bị có chiến dịch “Giờ trái đất”. Nhưng bố nói từ giờ mỗi tuần một lần gia đình mình sẽ tắt toàn bộ hệ thống điện. Bố mẹ sẽ không ngồi máy tính, con sẽ không phải học bài để cùng ra ngồi trước thềm như hôm nay. Những giây phút như thế chính là “giờ trái đất” của gia đình mình!

zodiac
05-04-2009, 17:54
Huy chương nào cho mẹ, cho cha?

(Hoathuytinh.com)

Mùa tựu trường của hơn năm mươi năm trước, mẹ tôi âu yếm dắt tay tôi đi trên con đường làng dài và hẹp. Và mùa tựu trường của nữa thế kỷ sau vẫn thế. Trong một nền giáo dục còn nhiều bừa bộn thì vẫn phải luôn cần mẹ ta, cha ta dắt tay ta đi trên con đường làng hay đi ra với thế giới. Cám ơn những người mẹ người cha hiếu học mà thời cuộc hoàn cảnh có thể cắt đứt điều kiện nhưng chẳng bao giờ dập tắt nổi khát vọng học hành. Thức cùng con, học cùng con từ ngày con vào lớp một. Nếu không có những sư - phụ vừa là mẹ cha vừa là thầy giáo như thế này thì nền giáo dục thực tại Việt Nam liệu có hun đúc được nhiều hiền tài đến thế không? Tôi biết có đôi vợ chồng trẻ làm ăn rất thuận lợi kinh doanh rất phát đạt nhưng một trong hai người đã nghỉ việc để ở nhà dạy con. Tôi biết có những người cha phút lâm chung còn trăn trối lại rằng dầu nghèo đến đâu dẫu chỉ còn cái bàn thờ bố cũng bán cho con ăn học. Tôi biết có những người mẹ dạy con mình thành đạt rồi không chịu nghỉ ngơi lại về quê đưa cháu ra để nuôi dạy tiếp. Tổ quốc phải cảm ơn họ. Chính phủ phải cảm ơn họ.

Mẹ cha không có những dự án giáo dục bạc tỉ nhưng có những kế hoạch vĩ đại của tấm lòng thành. Nguồn tài trợ của cha là chiếc xích lô. Dự án của mẹ là củ khoai mớ tép, nắm xôi sớm bữa cháo khuya. Tình cảm của cha mẹ lay động trời xanh, đánh thức những năng lực nằm sâu trong con và tin chắc rằng chẳng có trí tuệ nào lười biếng ngủ vùi trước tình mẹ. Nhiều người nói trẻ con ngày nay học nhiều quá. Chưa nhiều! Phải cố nữa! Nhiều người lo sợ học nhiều sẽ đầu to mắt cận. Đầu to càng dễ khai tâm trí, mắt cận thì còn tính đến làm gì một khi thời đại cần một lượng kiến thức phải đọc dù tối thiểu cũng đã đủ làm mắt cận. Với lòng khát khao nóng bỏng đó, mẹ cha sẽ dắt tay ta vào tương lai thuận lợi biết bao nhiêu! Bàn giao cho Tổ quốc những "sản phẩm" tốt bao nhiêu!

Chúng ta bước ra từ đồng rầy mái rạ từ con đường làng tiến thẳng vào thời đại tri thức. Thời đại mà trí tuệ chính là nguồn lực cạnh tranh. Cảm ơn mẹ cha đã góp công sức dạy con trở thành người trí tuệ.

Huy chương nào dành cho mẹ, cho cha?

Đoàn Công Lê Huy

zodiac
13-04-2009, 16:08
Xin mặc áo đỏ cho con


(Hoathuytinh.com)

Cindy D. Holms

Tôi làm việc cho những đứa bé bị mắc virus gây bệnh AIDS. Những quan hệ mà tôi có được với những đứa bé đặc biệt đó là những quà tặng mà cuộc sống đem lại cho tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe về cậu bé Tyler.

Tyler sinh ra đã nhiễm HIV; mẹ của cậu bé cũng bị nhiễm. Từ những ngày đầu tiên sinh ra đời, cậu bé đã phải phụ thuộc vào những thuốc men giúp cho cậu sống còn. Nhiều khi cậu bé còn cần phải có máy hỗ trợ thở để tiếp thêm ôxy.

Tyler chịu không đầu hàng căn bệnh chết người này dù chỉ trong một khoảng khắc. Rất thường xuyên người ta bắt gặp cậu chơi và đuổi bắt ở sân chơi, với túi ba lô đầy thuốc men và kéo theo một cái xe đẩy có bình ôxy giúp cho cậu thở. Niềm vui rằng mình còn sống đã đem lại năng lượng cho Tyler và làm chúng tôi kinh ngạc. Mẹ Tyler thường chọc cậu bé rằng cậu chạy nhanh quá nên cô phải mặc cho cậu áo đỏ. Như thế, khi cô nhìn qua cửa sổ tìm cậu, cô có thể nhanh chóng nhận ra cậu.

Căn bệnh quái ác này cuối cùng cũng đánh gục những người mạnh mẽ như Tyler. Cậu bé ốm nặng và thật không may là cả mẹ cậu cũng vậy. Khi đã rõ rằng cậu bé không thể vượt qua được nữa, mẹ của Tyler động viên cậu rằng cô ấy cũng sẽ chết, và cô ấy sẽ sớm ở bên cậu trên trời.

Vài ngày trước khi chết, Tyler gọi tôi lại gần giường bệnh và nói thầm "Cháu có lẽ sẽ chết sớm. Cháu không sợ đâu. Khi cháu chết, cô mặc cho cháu áo màu đỏ nhé. Mẹ cháu hứa sẽ lên trời cùng với cháu. Khi mẹ cháu lên đến đó, cháu có thể đang chơi, và cháu muốn mẹ cháu nhận ra cháu liền."

zodiac
20-04-2009, 13:44
Di chúc


(Hoathuytinh.com)

Một lần tình cờ, tôi phát hiện một chiếc hộp sắt tây khóa kín để trên nóc tủ. Ba nói, nó đựng di chúc của ông nội. Trong đó viết rõ ông để lại cho tôi cái gì khi ông "về với đất". Tôi chợt nghĩ, nếu mình cũng phải đi xa, xa thật xa, mình sẽ để lại gì cho những người mình thương yêu. Vậy là tôi quyết định mình cũng sẽ làm "di chúc". Tôi cũng tìm một chiếc hộp có khóa. Trong đó, tôi cất tờ "di chúc" và tất cả... gia tài sản nghiệp của tôi.

Bản di chúc đầu tiên năm tôi 8 tuổi, rất ngắn vì gia tài của tôi chẳng có gì nhiều, và những người chung quanh tôi chỉ có thế. Tôi để lại cho ba tấm ảnh ba đang bế tôi trên tay cười toe toét, để lại cho mẹ tấm ảnh mẹ đang dỗ tôi ngay trước nhà thờ Đức Bà. Để lại cho hai đứa em trai của tôi những chiếc xe điện mới toanh mà tôi đã phải dọa dẫm để giành với chúng... Để lại cho ông nội cây gậy mà tôi nhặt được ở nhà kho, để lại cho đứa bạn thân nhất của tôi chiếc nón vải....

Rồi tôi lớn lên, dù có ra sao tôi vẫn về nhà vào mỗi đêm giao thừa, ngồi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen, mịn màng của đêm ba mươi và viết. Mỗi năm, tôi đến nhiều nơi hơn trong những chuyến du lịch với bạn bè, những chuyến công tác.. và những thứ tôi nhặt nhạnh về cũng nhiều hơn: một chiếc lược đồi mồi từ Hà Tiên, những nụ hoa ngọc lan khô cong vẫn thơm nồng nàn như khi chúng đánh thức tôi dậy trong một đêm rất trong bên cạnh sông Tiền, một chiếc vỏ ốc tầm thường dạt vào bãi cát ở Nha Trang. Một mảnh đất xấu xí văng ra khi tôi những người thợ đục đá Non Nước. Và mỗi lần nhặt lên, tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ dành lại chúng cho một người nào đó mà tôi đã gặp trong đời. Chúng đánh dấu sự hiện hữu của tôi trên thế gian, đánh dấu những bước chân của tôi đã đặt lên mảnh đất này, miền đất nọ, và đánh dấu tình yêu thương mà tôi dành cho những con người đã đến rồi đi trong đời tôi. Mỗi năm, những đồ vật chẳng đáng giá gì cứ chất đầy chiếc hộp, cả một quả bàng khô, một con ve sầu chưa kịp lột xác còn giữ nguyên màu xanh óng... đến nỗi tôi phải thay một chiếc hộp lớn hơn.

Khi ông nội mất, ba tôi mở hộp ra và đọc cho mọi người nghe tờ di chúc, thứ duy nhất ông để lại là những khoảnh đất, chia đều cho tất cả mọi người, đất trồng cây ăn trái, đất trồng khoai sắn và đất trồng lúa.. Ông để lại cho tôi tủ sách và một rẻo đất rất nhỏ hình tam giác, nằm cạnh những mảnh ruộng mà ông đã làm lụng suốt đời trên đó. Một mảnh đất đủ để tôi trồng những cây cà chua và những luống rau muống, ông viết vậy, với tất cả tình thương. Trước đây, có lần ông bảo rằng, chỉ với một miếng đất nhỏ xíu như thế thôi, người ta cũng chẳng thể nào đói được...

Tôi đã đứng trước rẻo đất ấy và khóc rất nhiều. Những ngày tháng qua đi, đến một lúc nào đó rồi chợt nhận ra là cuộc sống thật ngắn ngủi và đầy bất trắc. Tôi cũng nhận ra là làm cho những người khác biết mình yêu thương họ ngay lúc này tốt hơn là ấp ủ tình yêu đó trong những đồ vật, để rồi, có thể, một ngày nào đó, những kỷ vật ấy sẽ làm cho họ hụt hẫng.. Tôi buồn bã khi nghĩ rằng đáng lý, tôi phải cho em tôi những chiếc xe điện khi điều đó còn làm cho chúng vui sướng, hơn là cất giữ hàng năm trời. Từ đó, tôi không viết di chúc nữa, tôi vẫn nhặt nhạnh những đồ vật xinh xinh mà tôi nhìn thấy, nhưng không cất đi mà tặng ngay ai đó mỗi khi có dịp.

Cho đến bây giờ tôi vẫn giữ chiếc hộp đã trống không của tôi, cũng như tờ di chúc dài hai trang của ông nội, vì tôi biết, có một thứ ông để lại cho tôi vẫn luôn đầy ắp trong những chiếc hộp ấy, đó là tình yêu thương tôi dành cho mỗi người tôi gặp, và cho cuộc sống này.

zodiac
22-04-2009, 18:02
Điều Cha mong ước

(Hoathuytinh.com)

Điều Cha mong ước
Cha không muốn một cái tẩu tuyệt vời
Hay một chiếc đồng hồ tối tân hạng nhất
Cha cũng không muốn một điếu xì gà
tỏa hương thơm ngát
Cũng chẳng cần áo sơ mi, cà vạt đắt tiền
Cha cần chi đến áo khoác lông chồn
Và bất cứ quà tặng nào con có thể mua bằng tiền bạc
Cha chỉ cần con vẫn yêu kính Cha rất mực
Vì, như các người phụ nữ vẫn thường truyền tai nhau :
" Mua quà tặng cho cánh đàn ông mới khó làm sao!"
Và xét cho cùng, những người phái đẹp quả là có lý !
Vậy Cha xin con khắc vào tâm trí :
Điều Cha cần chẳng phải những thứ mua giữa chợ đời
Cũng không phải những gì phải diễn tả bằng lời
Nhưng chỉ cần mốt cái ôm hôn đầy tình thương thắm thiết !

zodiac
03-05-2009, 17:04
Giá của một đứa trẻ


(Hoathuytinh.com)

Chính phủ Mỹ đã tiến hành cuộc điều tra để tính chi phí nuôi một đứa trẻ từ khi sinh ra đến năm chúng 18 tuổi. Kết quả: chi phí trung bình là 140 đôla đối với gia đình có mức thu nhập bình thường (chưa kể tiền học)

Như vậy tức là 8.896.66 đôla/năm hay 741.38 đôla/tháng, 171.08 đôla/tuần. Thế là 24044 đôla/ngày, hơn một đôla/giờ. Với con số này các nhà kinh tế cũng vẫn khuyên bạn nếu muốn giàu thì đừng nên có con! Nhưng bạn không bao giờ có thể dán một mảnh giấy ghi giá lên:

- Cảm giác của mẹ bạn khi thấy bạn cựa mình trong bụng mẹ.

- Tiếng kêu của bố bạn : "Con tôi đây rồi" khi bạn mới được sinh ra.

- Bàn tay của mẹ lần đếm những ngón tay ngón, chân bạn khi mẹ được bế bạn lần đầu.

Ngoài 160.140 đôla, bạn còn được những gì nữa?

- Được một cái tên đẹp nhất thế giới.
- Được kéo chăn cho trước khi đi ngủ.
- Được nhân sự yêu thương nhiều hơn mức trái tim bạn co thể ghi nhận .
- Được hai đôi vai của bố và mẹ để tự vào.

Ngoài 160.140 đôla, bạn không bao giờ cần làm người lớn. Bạn luôn có thể kể nhưng câu chuyện ngớ ngẩn nhất mà bố mẹ bạn vẫn cười, luôn nhận được quà giáng sinh dù từ lâu bạn đã không tin vào ông già tuyết...

Bạn đươc học hành, được chọn ngành nghề mà bạn thích. Bạn được yêu thương không giới hạn, để rồi một ngày bạn lớn lên, cũng như bố mẹ, lại cho đi sự yêu thương mà không bao giờ tính được giá cả lên tới mức nào!

zodiac
04-05-2009, 20:37
Những món quà của cha!


(Hoathuytinh.com)

* Khi con chào đời, cha mẹ đã cho con một trái tim, với mong muốn trái tim con sẽ mở rộng lòng nhân ái, chan chứa tình thương yêu. Cha cho con một cái tên với mong muốn con được nhắc đến trong cảm mến của mọi người.

* Khi con tập đi những bước đầu tiên, cha cho con những tiếng vỗ tay khen ngợi: “Giỏi lắm con trai... lại đây với cha...”. Cha mong con sau này sẽ vững bước trên đường đời bằng tất cả nghị lực, lòng quyết tâm...

* Khi con vào lớp 1, cha cho con hộp bút chì màu để con vẽ những bức tranh, những ước mơ đầu đời lên trang vở trắng. Cha cho con cây thước, mong rằng con luôn tin vào sự ngay thẳng, trung thực.

* Khi con thi tốt nghiệp phổ thông, cha đứng cả ngày ngoài cổng trường để chia sẻ cùng con những giờ phút căng thẳng trong phòng thi. Cha cho con cái máy tính nhỏ bé, với mong muốn sau này con biết sử dụng phép toán chia để chia sẻ nhiều hoàn cảnh đáng thương đang cần giúp đỡ.

* Khi con tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng chạy về khoe cha. Cha mỉm cười với đôi mắt rạng ngời hạnh phúc, ôm hôn con với vòng tay khẳng khiu: “Hãy sống làm sao cho mỗi câu nói của con, mỗi việc làm của con sẽ nhận được lời cảm ơn thay cho câu chỉ trích”.

* Khi con lập gia đình, cha gầy yếu ngồi trên xe lăn tặng chúng con sợi dây chuyền vàng hình trái tim, kỷ vật thiêng liêng của mẹ, với lời chúc các con sẽ sống bên nhau hạnh phúc suốt đời, như cha mẹ luôn bên cạnh các con trên muôn nẻo đường đời...

Cha ơi, con bật khóc khi nhớ lại những món quà của cha. Lúc ấy thật bình thường nhưng với con bây giờ trở nên vô giá.

Võ Quốc Thống

zodiac
07-05-2009, 18:04
Gia tài của cha


(Hoathuytinh.com)

Ngày ấy, cha đi bộ đội. Mẹ ở nhà tần tảo nuôi dạy con thơ. Năm con 18 tuổi, cha trở về từ chiến trường khốc liệt đầy lửa và đạn bom. Trên vai cha là chiếc ba lô sờn rách, cháy loang lổ vì thuốc súng. Cha đã trở về với mẹ, với con, mang theo cả "đôi nạng".

Nhìn tóc mẹ ngày một trắng hơn vì lo cho chồng con, lắm lúc con nghĩ: Cha con mình là gánh nặng gia đình. Nhưng con nào biết, cha đã âm thầm cắn răng chịu đựng những cơn đau xé người giữa đêm thâu. Chỉ có mẹ, mẹ hiểu tất cả. Mẹ bảo: "Cha con là niềm tự hào, là nghị lực cho mẹ sống, vượt qua chiến tranh, gian khổ nuôi dạy con nên người".

Ngày con cầm mảnh bằng đại học trên tay, là ngày cha vật lộn với tử thần: Hậu quả của chiến tranh. Đứng cạnh giường bệnh mà lòng con nhói tận tim gan. Phút cuối, cha run run nắm lấy tay con thì thào: "Cha... tặng con... chiếc ba lô...", rồi nấc lên và ra đi vĩnh viễn.

Cha ơi, con biết cha đã cho con cả gia tài. Đó là sự sống, là niềm tin yêu và nhiệt huyết: Cha đã cho con cái mà người khác không thể: Triết lý sống: Sống cho Tổ quốc, sống cho mọi người.

Bất chợt, con nhớ sao cái dáng đi khập khễnh trên đôi nạng của cha. Con yêu sao nụ cười trên môi khi cha hay tin con đậu vào đại học. Cha mãi là nguồn sáng, là lý tưởng, là ý chí giúp con vững bước trên đường đời... Cha ơi,...!!!

Huy Cường

zodiac
10-05-2009, 19:44
Mẹ Điên


(Hoathuytinh.com)

Hai mươi ba năm trước, có 1 cô gái đầu bỳ tóc rối, đi đứng nói cười ngơ ngáo.

Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ.

Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền.

Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên.

Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!".

Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?".

Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có kết quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?".

Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch.

Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài.

Bà nội quay đầu đi, nuốt những giọt nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra.

Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi".

Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào.

Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...".

Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào tôi với vẻ lấy lòng. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này.

Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!".

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà.

Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn".

Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..."

Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...".

Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!".

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!". Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!".

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!".

Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Hỷ cầm đầu trêu chọc.

Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị thằng Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau.

Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp.

Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại họa, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt.

Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà.

Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà thằng Hỷ nhờ tới, bố thằng Hỷ hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra".

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà thằng Hỷ, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ.

Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu.

Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó.

Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành họa đấy thôi!".

Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi.

Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.



27/4/2003, lại là một Chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông.

Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được.

Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!"

Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước.

Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề.

Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..."

Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi.

Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "MẸ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!".


Translate by Trang Ha

kuro_shiro
10-05-2009, 21:09
hum nay là ngày của mẹ , cho em bon chen chỗ này tẹo :D

Lương tâm nằm ở đâu ???

Năm con học lớp 3, cô giáo kể cho cả lớp nghe một câu chuyện về cậu bé tên là Bin. Cậu bé mồ côi bố từ nhỏ, sống cùng mẹ trong một ngôi nhà lụp xụp. Một lần, mẹ cậu bị bệnh nặng.
Để có tiền mua thuốc cho mẹ, cậu bé đã ăn cắp của một người bạn thân 10 đồng xu. Vụ việc không được phát giác nhưng mỗi lần nhìn thấy bạn, Bin lại thấy xẩu hổ và áy náy.
Cô giáo bảo với cả lớp rằng: Bin đang bị lương tâm dày vò.
Lương tâm là gì? Nó nằm ở đâu trong cơ thể con người? Con đem băn khoăn đó về nhà và sà vào bếp hỏi mẹ. Mẹ kéo con lại gần vuốt mái tóc mềm mại của con bảo:
- Lương tâm không nằm cố định một chỗ, con gái ạ!
Câu trả lời khó hiểu đó vẫn cứ đeo bám lấy con. Cho đến một ngày, khi con cùng mẹ đi chơi công viên, con đang mê mải nhìn những quả bóng bay đủ màu sắc thì mẹ gọi con. Con đưa mắt nhìn theo tay mẹ chỉ và thấy một bạn nhỏ như con đang đỡ một em bé bị ngã đứng lên rồi còn cho em bé quả bóng đang cầm trong tay mình. Mẹ bảo:
- Lương tâm lúc này đang nằm trên đôi tay của bạn nhỏ ấy đấy con ạ!
Lần khác, hai mẹ con đi dạo, con nhìn thấy một người đàn ông mặt đỏ gay giơ chân đá mạnh vào một cún con đang chơi gần đó. Đau quá, cún con nằm vật ra đất còn người đàn ông cứ thế bước đi. Mẹ chạy đến đỡ cún con lên xoa lên lưng nó. Còn con nhìn theo người đàn ông kia đầy tức giận. Đợi cún con hết đau, mẹ thả nó xuống đất. Cún con vẫy đuôi chạy đi. Mẹ nắm tay con:
- Lương tâm lúc này nằm ở đôi chân của người đàn ông cục cằn ấy con ạ!
Hồi còn học lớp 8, trong giờ thể dục, có một bạn đang chạy thì bị ngất xỉu phải đưa lên phòng y tế. Nhìn thấy cô y tá cắm kim tiêm vào bắp tay bạn, nhỏ Hoa trào nước mắt rồi quay mặt đi khóc thút thít. Về nhà, con kể cho mẹ nghe. Mẹ nhìn con trìu mến: Lúc ấy lương tâm của bạn nằm ở đôi mắt và tiếng khóc.
Một buổi sáng chủ nhật, ngồi buồn con chợt nghĩ ra trò nhắn tin để trêu nhỏ bạn: Tớ ngồi học trên lầu, bố mẹ tớ không biết nên đã khoá cửa ngoài mất rồi. Tớ phải ra ngoài bây giờ. Cậu đến “cứu” tớ nhé!
Nhỏ bạn con tưởng thật vội vã đạp xe đến nhưng khi thấy con xuất hiện trước cổng, ôm bụng cười ngặt nghẽo thì nhỏ bạn con tức tưởi:
- Cậu độc ác vừa thôi.
Và con đã nhìn thấy cánh tay nhỏ bị xây xát. Hỏi ra mới biết vì vội đến cứu con mà nhỏ bị người ta tông xe ngã xuống đường. Cũng may, nhỏ chỉ bị thương nhẹ. Nhỏ đã nhận lời xin lỗi của con nhưng suốt mấy ngày đó, mỗi lần nghĩ đến con lại thấy day dứt trong lòng.
Bài học làm người đầu tiên mẹ dạy giản dị là thế nhưng bây giờ con mới hiểu.
Lương tâm nằm ngay trong mỗi ý nghĩ, hành động...của mỗi người mẹ nhỉ? Nó giúp cho mỗi người chúng ta sống tốt hơn trong cuộc đời phải không mẹ?


( MTO - 10/5/2009)

zodiac
16-05-2009, 20:39
Quyền được khóc


(Hoathuytinh.com)

Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm, tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình.

Cuối cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường ngủ. Là một ông bố mới vừa chịu cảnh gà trống nuôi con, tôi phải vừa làm bố, vừa làm mẹ của hai đứa con nhỏ. Tôi mới vừa cho chúng tắm xong. Mà nào có phải là công việc kỳ cọ thôi, tôi phải đương đầu với hai đứa trẻ tinh nghịch trong phòng tắm. Chúng không ngừng múa may quay cuồng, cười đùa la hét và chốc chốc lại ném tung mọi thứ trong phòng. Đùa chán, chúng mới chịu thay đồ lên giường với điều kiện là tôi phải xoa lưng cho mỗi đứa năm phút đồng hồ. Rồi tôi lại phải nhấc cây đàn ghi-ta lên, tiến hành nghi thức hát ru hằng đêm với một loạt bài hát dân ca, kết thúc với bài "Những chú ngựa nhỏ xinh xắn", bài mà chúng ưa thích nhất. Tôi hát đi hát lại bài ấy, hạ dần âm thanh và tiết điệu cho đến khi thấy chúng có vẻ ngủ say mới ngừng hẳn.

Tôi vừa mới ly dị vợ và được quyền nuôi dạy con cái. Quyết định dành mọi nỗ lực để mang đến cho bọn trẻ một cuộc sống gia đình bình thường và ổn định, tôi đã khoác lên một bộ mặt hạnh phúc và cố duy trì nề nếp trong gia đình như lúc trước. Chẳng có gì thay đổi trong các nghi thức được tiến hành hàng đêm trước khi ngủ, ngoại trừ sự vắng mặt của mẹ chúng. Tôi đã cố gắng chạy theo những thói quen của bọn trẻ. Cho đến lúc này, mọi chuyện đều suôn sẻ: một đêm nữa trôi qua bình yên.

Tôi đã phải đứng dậy thật nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Nếu không, chúng có thể giật mình thức dậy, đòi nghe thêm một vài bài hát hay một vài câu chuyện kể nữa. Tôi nhón gót bước ra khỏi phòng, chỉ dám khép hờ cửa rồi rón rén bước xuống cầu thang.

Ngồi thừ bên ghế bên cạnh bàn ăn, tôi mới nhận ra rằng, kể từ khi tan sở về nhà cho đến lúc ấy, tôi mới có dịp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Tôi đã phải lao vội xuống bếp, tất bật nấu nướng rồi dọn bàn phục vụ và động viên hai thiên thần bé nhỏ ấy ăn hết khẩu phần bữa tối. Sau đó, tôi lúi húi rửa bát đĩa, loay hoay với những đòi hỏi vụn vặt mà bọn trẻ đặt ra chỉ để khiến tôi phải chú ý đến chúng. Xong việc bếp núc, tôi lom khom bên bàn học, cùng làm bài tập nhà với con bé chị đang học lớp hai, đồng thời chia sẻ thời gian với thằng bé út bằng cách tán thưởng bức vẽ mới nhất của cu cậu, hoặc bò lê dưới nền nhà chơi trò xếp hình khối với nó. Rồi đến giờ tắm rửa, rồi kể chuyện, rồi xoa lưng, hát ru..., và cuối cùng, sau một thời gian mệt nhọc, tôi mới có được một vài phút cho riêng mình. Không gian vắng lặng và bình yên quả là món quà thư giãn vô giá.

Rồi tất cả vụt ào đến, đổ ập xuống người: mệt mỏi, gánh nặng trách nhiệm, nỗi lo về những hoá đơn tính tiền mà tôi không chắc rằng mình có thể thanh toán được trong tháng này. Cả một chuỗi dài những lo toan cần thiết để duy trì nhịp sống của một gia đình. Vậy mà chỉ mới gần đây thôi, tôi cũng còn có bạn đời, có người gánh đỡ một phần trách nhiệm, chia sẻ một phần công việc, và giúp tôi thanh toán một phần trong số những tấm hoá đơn tính tiền kia.

Và cuối cùng là cô đơn. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy tôi, đẩy tôi xuống tận đáy biển lạc loài và tuyệt vọng. Tất cả đều rời bỏ tôi, chỉ còn khối lo lắng và phiền muộn. Tôi cảm thấy mình không còn chịu đựng thêm được nữa. Trong nỗi tuyệt vọng, tôi bật khóc lúc nào chẳng biết. Tôi cúi đầu, lặng lẽ khóc một mình.

Bất chợt, một vòng tay bé xíu quàng quang người tôi. Tôi nhổm dậy và bắt gặp khuôn mặt ngây thơ của đứa con trai năm tuổi đang chăm chú ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi hoàn toàn bối rối khi nhận ra rằng thằng bé đã nhìn thấy tôi khóc. "Xin lỗi con, Ethan. Bố không biết con vẫn còn thức." Tôi không hiểu vì sao mình lại nói với con như vậy, nhưng người ta thương xin lỗi khi để người khác thấy mình khóc, mà tôi cũng không phải là một ngoại lệ. "Bố rất lấy làm tiếc. Bố không định khóc đâu. Chỉ vì, tối nay bố cảm thấy hơi buồn một chút thôi."

"Không sao đâu bố. Khóc được cũng tốt thôi, bố cũng có quyền khóc chứ!"

Ôi, con trai của tôi! Không thể nào diễn tả hết niềm hạnh phúc mà thằng bé đã mang đến cho tôi. Đứa con trai năm tuổi của tôi, vị thiên thần ngây thơ với trực giác tinh khôi và trong ngần ấy, đã ban cho tôi cái quyền được khóc. Dường như thằng bé muốn nói với tôi rằng tôi không cần phải là một người luôn mạnh mẽ và kiên cường, rằng đôi lúc tôi cũng có thể ngả lòng và bộc lộ những cảm xúc của mình.

Thằng bé rúc vào lòng tôi. Hai bố con chúng tôi ôm nhau và trò chuyện một lúc. Sau đó, tôi đưa nó về phòng và bế nó lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nó, sau một ngày dài chấm dứt bằng một sự việc như thế, tôi đã có thể lên giường và ngủ một giấc thật ngon. Cám ơn con, con trai của bố!

zodiac
24-05-2009, 19:34
Nô lệ trong cuộc sống


(Hoathuytinh.com)

Có một bé trai đến thăm ông bà ngoại sống trong một nông trại . Ông bà ngoại cho cậu bé một cái chạc để đi chơi trong rừng .Cậu bé tập bắn trong khu rừng và chẳng bao giờ bắn trúng đích . Nản lòng, cậu bé quay về nhà. Trên đường về, cậu bé thấy con vịt cưng của bà ngọai . Bị kích động, cậu bé đá vào đầu con vịt và giết chết nó .Cậu bé cảm thấy sốc và đau buồn. Trong lúc hoảng sợ, cậu bé giấu con vịt chết vào một đống củi .
Sally, chị của Johnny đã chứng kiến tất cả , nhưng cô ta chẳng nói gì .
Ăn trưa xong, bà ngọai nói :“Sally, rửa chén đi cháu !“ . Nhưng Sally đáp lại :"Bà ơi , Johnny nói với cháu là hôm nay nó muốn giúp cháu trong nhà bếp ,phải không Johnny ? “ ,và sau đó cô ta nói nhỏ vớI Johnny: “Còn nhớ không , chuyện con vịt đấy ?".Thế là Johnny phải rửa chén đĩa.
Sau đó ,bà ngoại hỏi xem đứa nào muốn đi câu cá . Bà nói tiếp: “À, tiếc thật !Bà cần Sally giúp bữa ăn tối nay “ , nhưng Sally mỉm cười :“ Dạ được thôi ạ , bởi vì Johnny nói là nó muốn giúp cháu làm chuyện này “ . Và cô bé lại nói thầm với Johnny “Có nhớ không , chuyện con vịt đấy !". Thế là Johnny phải ở nhà để chuẩn bị bữa ăn ,còn Sally thì đi câu cá . Sau vài ngày làm những việc lặt vặt của mình và của cả Sally ,cuối cùng Johnny không thể chịu nổi được nữa .Cậu bé đến gặp bà ngoại và thú nhận là đã giết chết con vịt . Bà ngoại ôm chầm lấy cậu bé và nói “Cháu yêu quí của bà, lúc đó, bà đã đứng bên cạnh cửa sổ và bà đã chứng kiến mọi việc . Bà đã tha thứ cho cháu rồi . Nhưng bà đang tự hỏi, cháu sẽ để cho Sally bắt cháu làm nô lệ cho nó đến bao giờ “
Tôi không biết bạn đã làm gì trong quá khứ . Nhưng điều quan trọng là bạn đừng biến mình thành nô lệ cho những gì mình đã làm trong quá khứ . Bạn cố tình che giấu những sai phạm, lỗi lầm trong quá khứ cũng chính là lúc bạn đang làm nô lệ cho nó. Kẻ thù sẽ lấy đó làm sức mạnh để sai khiến bạn . Hơn nữa , bạn đừng nghĩ là không ai biết gì về những sai phạm đó . Bạn phải nhớ rằng vì tình thương mà bạn được tha thứ . Trong cuộc sống, cần có lòng thật thà và vị tha .

zodiac
28-05-2009, 17:48
Lời xin lỗi của con


(Hoathuytinh.com)

Thưa ba !!! con là con gái yêu quý của ba đây . Hôm nay con viết bức thư này không mong ba tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra , chỉ nguyện có một điều là ba hãy hiểu con gái của ba thật sự đã thay đổi .
Ngày trước khi chỉ mới là học sinh cấp một ba đã luôn bắt con phải được hang 1, 2 ,3 mỗi lần nhận được sổ liên lạc là con lại thấp thỏm không biết có đạt được yêu cầu của ba không , thế rồi con chợt nghĩ :" tại sao ba lại không bao giờ khó khăn như thế với chị hai ?" . Câu hỏi ấy theo con cả một quãng đời học sinh cho đến năm con lớp 9 , lần thi tuyển lên lớp 10 con đã không thi đậu vào trường chuyên mà thật sự là do bản thân con đã cẩu thả khi làm bài , thế rồi khi ba biết được kết quả suốt 1 tuần liền ba không nói với con tiếng nào ba chưa bao giờ lạnh lùng với con như thế , con đã thật sự nghĩ là ba đã không thương con , ba cần nở mặt nở mày với bạn bè hơn là cần con . Thế rồi ý nghĩ về ba như thế vẫn luôn tồn tại trong đầu con . Con vẫn biết ba rất thương con , nhưng cùng lúc con vẫn nghĩ ba có cái tôi quá lớn và đôi lúc chính cái tôi ấy của ba đã làm con mệt mỏi . Nhưng chiều nay khi nói chuyện điện thoại đường dài với ba con chợt nhận ra rằng con đã sai , ba chưa lúc nào vì sĩ diện mà bỏ con cả , ba là người hiểu con hơn ai hết , mặc dù giờ đây con đang ở nước ngoài nhưng ba vẫn biết rõ từng chi tiết về cuộc sống của con , ba nói ra làm con quá kinh ngạc , ba biết con đang lâm vào hoàn cảnh thiếu thốn tinh thần đến mức nào và ba biết vì sao lại như thế , ba tin tưởng ở con mặc dù con chưa một lần nói với ba về chuyện này mà chuyện này thì ba lại được nghe từ những người chẳng mấy yêu thích gì con kể lại , ba đã sẵn sàng gạt bỏ tình anh em vì con , ba không cần nể mặt ai nữa để con có thể có được cuộc sống thoải mái nhất , gác máy điện thoại mà nước mắt con chảy dài , con cứ nhớ lời nói cuối cùng của ba:" Ba lúc nào cũng ủng hộ con của ba , ba tin rằng con đủ lớn để có được suy nghĩ chín chắn , mỗi lúc nào cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống , con hãy nhớ rằng ở nhà ba và mẹ luôn sẵn sàng sát cánh với con" .

Ba ơi gìơ là khuya rồi chắc ba đang ngủ nhưng con vẫn muốn nói với ba rằng con đã sai khi có nhưng suy nghĩ lệch lạc về ba , con biết ba mọi việc ba làm đều cũng chỉ có một ly do duy nhất là tin tưởng ở con , có yêu có thương thì ba mới đặt hết hy vọng nơi con , con xin lỗi ba về mọi chuyện từ trước đến giờ , con sẽ cố gắng để không bao giờ làm phụ lòng mong mỏi của ba lần nữa .

Con viết bài này chẳng mong ba đọc được vì con biết ba không bao giờ lên internet va con cũng chẳng cần biết mọi người nhận xét sao về bài viết của con , con chỉ cần lòng thành thật của con được chứng giám , và mong rằng ở quê hương Việt Nam xa xôi ba vẫn luôn hướng về con
Con gái yêu quý của ba

zodiac
02-06-2009, 13:53
Cách yêu của ông bà


(Hoathuytinh.com)

Ở gần nơi tôi ở, có một cậu bé chỉ khoảng 4,5 tuổi gì đó cứ luôn thắc mắc hỏi đủ mọi thứ về ông bà của nó. Tự dưng sự tò mò của thằng bé tạo cho tôi cảm giác rằng: đối với một đứa trẻ, ông bà như là hiện thần của ma quỉ, là những người vô cùng rồi nghề và ít có quyền quyết định.

Những đứa trẻ luôn trông mong ông bà một điều duy nhất: mua quà cho chúng, nào bánh kẹo, nào hoa, nào là những tấm thiệp xinh xắn để có thể gửi tặng bạn bè bất cứ lúc nào, nào là những con dao gọt trái cây bé xíu, và cả loại đậu phộng giòn, hoặc cuốn băng ghi âm mới toanh (thậm chí vòi cả kẹo bơ cứng Toffee vì ông bà đâu ăn được).

Ông, bà còn là người giúp các cháu rửa bát đĩa.

Ông, bà sẽ ngồi suốt ba tiếng đồng hồ để vừa xem vở hài kịch Hy Lạp vừa trông nom cháu, và ông bà sẽ thắc mắc tại sao ông Aristophane lại còn thời gian rảnh rỗi để viết kịch sau khi ông cưới cô Jackie Onassis.

Ông, bà còn là người trông trẻ duy nhất không đòi thêm tiền lương khi phải làm việc qua đêm - và cũng chẳng đòi một xu cho công việc giữ trẻ vào ban ngày. Tóm lại tất cả đều miễn phí.

Ông, bà còn là người mua món quà mà mẹ không mua cho.

Ông, bà luôn là người đến sớm những ba giờ đồng hồ cho buổi rửa tội của đứa cháu, buổi lễ tốt nghiệp và cả lễ cưới bởi vì ông, bà muốn giành được một chỗ ngồi tốt để ngắm cháu.

Ông, bà còn là người giả vờ không biết cháu là ai khi đứa cháu hóa trang trong buổi Halloween.

Ông, bà là người yêu thương cháu mình ngay từ khi đầu đứa bé còn trọc lóc và cứ thế yêu thương vô điều kiện cho đến khi đứa cháu trở thành một người cha đầu hói.

Ông, bà là người khoác thêm áo khoác cho cháu khi chính ông, bà cảm thấy lạnh. Họ đút cho cháu ăn khi bản thân họ thấy đói và ru cháu ngủ khi họ cảm thấy mệt.

Ông, bà sẽ là người đóng khung bức ảnh in hình bàn tay cháu và đặt nó vào nơi trang trọng nhất trong phòng khách cũ kỹ.

Ông, bà sẽ là người giúi cho cháu một ít tiền trước ngày lễ các bà Mẹ.

Ông, bà là người khâu lại cho cháu những hạt cúc áo bị sút, sửa lại dây kéo và dây giày và ông, bà luôn mong rằng các cháu cứ nhớ mãi để họ được chăm sóc.

Khi cháu còn là đứa bé sơ sinh, ông, bà thường nửa đêm thức dậy trông chừng xem cháu có khóc khi đang ngủ không. Khi đứa cháu hỏi: "Bà ơi, sao bà không có con nhỉ?" Bà sẽ luôn cố ngăn để không cho nước mắt trào ra...

(Theo Erma Bombeck, Chẳng bao giờ trễ cả)

zodiac
07-06-2009, 20:37
Thêm năm phút nữa nha ba?


(Hoathuytinh.com)

Một ngày nọ trong công viên, người phụ nữ ngồi xuống trên băng đá bên cạnh một người đàn ông trong khu vui chơi. "Con trai tôi chơi ở đằng kia" cô nói, chỉ tay về phía một cậu bé mặc áo thun đỏ đang chơi nơi cầu tuột. "Cậu bé nhìn sáng láng quá nhỉ," người đàn ông khen. "Còn con trai tôi mặc áo thun xanh và đang đánh đu." Ông nhìn đồng hồ rồi gọi lớn :"Todd, về này con."

"Cho con chơi thêm năm phút nữa nha ba? Chỉ năm phút thôi". Người đàn ông gật đầu và cậu con trai tiếp tục đánh đu một cách vui thích.

Năm phút trôi qua, người đàn ông đứng dậy gọi con lần nữa. "Đến giờ phải về rồi con." Todd lại trả lời như lần trước: "Thêm năm phút nữa nha ba?"

Người đàn ông mỉm cười và nói:"Cũng được!"

"Ông đúng là ông bố hết sức kiên nhẫn," người phụ nữ nhận xét.

Người đàn ông mỉm cười rồi đáp: "Đứa con trai lớn Tommy của tôi bị tan nạn giao thông mất năm ngoái vì một tay tài xế say xỉn, lúc đó nó cưỡi xe đạp đi học gần đó. Tôi đã chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi muốn đánh đổi mọi thứ để có thể có được năm phút ở bên nó. Tôi thề là tôi sẽ không bao giờ để sai lầm đó tái diễn với Todd. Nó nghĩ là nó còn năm phút nữa để đánh đu. Sự thật là, tôi có nhiều lần năm phút để xem nó chơi."

Cuộc đời là những chuyện sắp xếp ưu tiên, vậy những ưu tiên của bạn là gì?

zodiac
10-08-2009, 18:40
Chúc con đủ


(Hoathuytinh.com)

Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi phải mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế. Tôi vừa thích vừa ghét việc đó. Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lí do tôi ghét: phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc động đến phát mệt.

Cho nên, mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống, tôi thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn có rất nhiều thứ quý giá. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn hai đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt".

Có một lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên nhau những giây phút cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con. Ba chúc con đủ". Rồi cô con gái đáp: "Ba ạ, con cũng yêu ba lắm. Và con cũng chúc ba đủ".

Và cô con gái đi. Tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng rồi không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông ấy quay sang chào tôi và:

— Đã bao giờ anh nói tạm biệt với một người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa chưa?

— Xin lỗi ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa "vĩnh biệt" với con gái ông? Tại sao vậy?

— Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng Trái Đất – Người cha nói – Thực tế, tôi biết, lần sau con tôi quay về đây có thể tôi đã mất.

— Khi ông tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể hỏi điều đó nghĩa là gì không?

Người cha mỉm cười:

— Đó là lời chúc "gia truyền" của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi – Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn – Khi tôi nói "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.

Rồi ông lẩm nhẩm đọc: "Ba chúc con đủ ánh Mặt Trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh Mặt Trời. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc cho con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con đang có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng".

Ông khóc và quay lưng bước đi.

Tôi nói với theo: "Thưa ông, tôi chúc ông đủ".

Và các bạn của tôi, tôi cũng chúc các bạn như vậy!

(Cà phê Chiều thứ bảy – NÓI BỞI TRÁI TIM,
NXB. Kim Ŀồng, Báo Sinh viên Việt Nam – HOA HỌC TRÒ,
Hà Nội, 2001, trang 12–13)

zodiac
20-08-2009, 16:18
Lòng nhân ái thật sự


(Hoathuytinh.com)

Một cơn bão vừa tàn phá thị trấn nhỏ gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh khốn khó.Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất. Có một bức ảnh làm tôi xúc động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi đau đớn. Đứng cạnh bà là một cậu bé chừng 7 hay 8 tuổi, mắt nhìn xuống. Đứa con gái nhỏ bám chặt quần mẹ, nhìn chằm chặp vào máy ảnh, mắt mở to vẻ bối rối và sợ hãi. Bài báo đi kèm cùng kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia đình đó. Tôi nhận thấy đây sẽ là một cơ hội tốt để dạy các con mình giúp đỡ những người kém may mắn hơn.

Tôi đưa tấm ảnh gia đình đó cho các con tôi xem, giải thích nỗi khổ của họ cho hai đứa con trai sinh đôi 7 tuổi và đứa con gái 3 tuối. Tôi bảo chúng: “Chúng ta có quá nhiều trong khi những người này bây giờ không còn gì cả. Chúng ta hãy chia sẻ với họ những gì mình có". Tôi và hai con trai chất vào thùng cứu trợ nào đồ hộp và xà bông, mì gói… Tôi cũng khuyến khích chúng chọn ra một số đồ chơi mà chúng không chơi nữa. Đứng nhìn hai anh sắp xếp mọi thứ, con gái tôi có vẻ nghĩ ngợi. Tôi nói với con: "Mẹ sẽ giúp con tìm một thứ gì đó cho em bé trong ảnh.

Trong lúc hai anh mình đặt những món đồ chơi cũ chúng đã chọn vào thùng, con gái tôi đi vào, tay ôm chặt con búp bê cũ kỹ nhạt màu, tóc rối bù, nhưng là món đồ chơi nó yêu thích nhất. Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng. Tôi nói: "Con không cần phải cho nó, con thương nó lắm mà".

Con gái tôi gật đầu nghiêm trang: "Nó đem lại niềm vui cho con mẹ ạ, có lẽ nó cũng sẽ đem lại niềm vui cho bạn kia".

Tôi nhìn sững con, chợt nhận ra rằng bất cứ ai cũng có thể đem cho những thứ mình bỏ đi, nhưng lòng nhân ái thật sự là đem cho những gì mình yêu quí nhất…

zodiac
28-12-2009, 14:01
Bức ảnh gia đình


(Hoathuytinh.com)

Trong nhiều năm qua, gia đình chúng tôi hay có một thói quen vừa xấu vừa tốt. Thói quen tốt là ở chỗ chúng tôi thường nhét phim vào máy ảnh, chụp bất kỳ kiểu gì chúng tôi thích. Nhưng xấu ở chỗ khi chụp hết cuộn phim, chúng tôi bỏ nó vào tủ chứ không đi rửa.
Mấy hôm trước, Susan cầm vài cuộn đi rửa. Chẳng ai biết rửa sẽ ra những hình gì vì chụp cũng lâu rồi. Chúng tôi hồi hộp như chơi xổ số vậy.
Trong những bức ảnh rửa ra, rất nhiều ảnh, từ ảnh trong bếp đến bọn trẻ con chơi ngoài sân. Nhưng tất cả những bức ảnh đều giống nhau ở chỗ: không ảnh nào có Susan. Tại sao? Susan luôn là người chụp ảnh.
Khi xem những bức ảnh, tôi nhớ lại câu chuyện của anh bạn Dan kể tôi nghe năm ngoái. Dan làm việc ở một công ty lớn với hai chi nhánh ở hai đầu thành phố nên rất bận. Như bất kỳ một ông trưởng phòng nào khác, Dan có rất rất nhiều việc phải làm: Hai ngày phải họp một lần, phải làm thêm vào cuối tuần...
Dan kể chuyện, có lần cô giáo của đứa con gái anh gửi giấy mời họp tới cho anh. Tất nhiên, anh quá bận và vợ anh lo mọi chuyện họp hành cho con cái. Nhưng cô giáo nói rằng cô muốn gặp anh, chứ không phải vợ anh.
Do đó, Dan buộc phải thu xếp công việc, tới trường gặp cô. Cô giáo đưa cho Dan một bức vẽ:
- Tôi muốn anh xem bức tranh con gái anh vẽ gia đình.
Dan xem bức tranh rồi hỏi:
- Thế tôi đâu?
- Đó là lí do tôi mời anh đến đây - Cô giáo nói - Tôi đã hỏi con gái anh là bố cháu đâu. Cô bé nói anh chẳng bao giờ ở nhà, nên cô bé không vẽ anh trong bức tranh.
Một cú đấm cũng không làm Dan đau như lúc ấy. Từ lúc đó, Dan đã thay đổi lịch làm việc của mình, quan tâm đến gia đình hơn để vừa là một doanh nhân giỏi, vừa là một người cha tốt.
Còn bạn, bạn có ở trong bức ảnh của gia đình không? Hay bạn quá bận rộn hoặc thờ ơ?

zodiac
30-12-2009, 15:00
Bức tranh đẹp nhất


(Hoathuytinh.com)

Một họa sĩ suốt đời mơ ước một bức tranh đẹp nhất trần gian. Ông đến hỏi vị giáo sư để biết điều gì đẹp nhất. Vị giáo sư trả lời: "Tôi nghĩ điều đẹp nhất trần gian là niềm tin, vì niềm tin nâng cao giá trị con người."

Người họa sĩ cũng đặt câu hỏi tương tự với một cô gái và được trả lời: "tình yêu" là điều đẹp nhất trần gian, bởi tình yêu làm cho cay đắng trở nên ngọt ngào, mang đến nụ cười cho kẻ đang than khóc, làm cho điều bé nhỏ trở nên cao quý, cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao nếu không có tình yêu"

Cuối cùng, người họa sĩ gặp một người lính mới trở về từ mặt trận, khi được hỏi, người lính trả lời: "hòa bình" là cái đẹp nhất trần gian, ở đâu có hòa bình, ở đó có cái đẹp."

Khi trở về nhà, người họa sĩ nhận ra niềm tin trong ánh mắt các con, tình yêu trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó khiến tâm hồn ông ngập tràn hạnh phúc và bình an. Bây giờ thì ông đã hiểu thế nào là điều đẹp nhất trần gian. Sau khi tác phẩm của mình hoàn thành, người họa sĩ đặt tên cho bức tranh của mình là: "gia đình"

Thật vậy, gia đình là nơi đầy ấp tiếng cười của trẻ thơ, tiếng hát của người mẹ và sức mạnh của người cha. Nơi đó có hơi ấm của những con tim biết yêu, là ánh sáng của đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, là sự ân cần, là lòng chung thủy. Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học những điều hay lẽ phải, niềm tin và lý tưởng sống.

- Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ
- Đó là nơi những món ăn đơn sơ cũng trở thành mỹ vị
- Đó là nơi tiền bạc không quí bằng tình yêu
- Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui và hạnh phúc.

zodiac
01-03-2010, 20:04
Lá thư không nhìn thấy



(Hoathuytinh.com)


Tôi ở USA , anh tôi ở Anh. Anh qua đó học đại học . Anh em tôi luôn có nhau cho dù đi đâu . Nhưng anh đã rời xa tôi, đi đến Anh để học. Ko lâu sau đó, tôi tốt nghiệp được một xuất du học ở USA. Anh em tôi thường viết thư cho nhau. Những lá thư ko ai đọc được, tôi thường khóc một mình vì nhớ anh. Cho đến khi tôi nhận được một tấm bưu thiếp anh gửi. Bên ngoài đề :" Anh lạnh lắm, hãy sưởi ấm anh " Đó là kí hiệu, anh muốn nói hãy lấy lửa hơ lên lá thư, từng hàng chữ hiện ra nắn nót, đầy tình cảm yêu thương. Nhờ những lá thư bí hiểm của anh, tôi ko còn cô đơn, hiu quạnh như trứơc. Tôi học thật siêng năng. Tôi thường trả lời anh bằng kí hiệu :" Em muốn bơi " có nghĩa là nhúng thư vào nước. Môt ngày nọ, anh viết:
" Dạo này em khoẻ ko? Anh đang ra sức học, anh đang yêu một cô gái chung lớp. Cô ấy tên là Nhi. Rất đẹp phải ko em, Nguyễn Giao Nhi đó. Anh rất yêu cô ấy, nhưng ko biết cô ấy có yêu anh ko nữa. Hiện giờ anh học rất giỏi, nhưng vẫn ko tránh được lưới tình. Em tư vấn cho anh nhé. Em gái nhỏ. Em học được ko, những bức thư em gửi cho anh thằng bạn anh nó giật lấy rồi kêu người yêu gửi. Vui thật, cuộc sống bên này cũng ko có gì là khó khăn mấy. Em cho anh nhắn lời thăm đến Duyên, cô bạn thân của em nhé. Nhắn nó cố gắng học. Khi nào quen được Nhi anh sẽ báo, anh sẽ gửi hình cô ấy cho em, bye nha. anh đi học .
Anh hai của em .
Trần Bảo Duy .
Nghe tin anh có người yêu. Và cái tên thật quen . Nhi àh, tôi nhớ mang máng hình như đã gặp rồi. Phải rồi. Chị ấy năm xưa học cùng trường với tôi, chị lớn hơn tôi 1 lớp. Rất xinh nhưng ăn chơi lêu lổng, đanh đá, học hành ko ra gì. Nói chung là rất tệ. Tôi viết thư kể cho anh nghe, nhưng anh ko tin và nói tôi ích kỉ. Ko muốn cho anh có bạn gái. Chúng tôi cãi nhau qua thư. Anh ko thèm gửi thư lại nữa. Mặc dù tôi đã xin lỗi. Nhưng tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Chi ấy ko phải là người tử tế gì. Một kẻ ăn chơi. Anh hồi âm lại nhưng vẫn quyết quen được chị ấy. Vì sao anh ko nghe em một lần anh hai ơi. Anh đã quen được chị ấy. Nhưng ko lâu sau tình cảm bắt đầu đổ vỡ. Tôi bay qua xem anh ra sao vì được trường cho nghỉ 2 tuần. Anh tiều tụy, học hành giảm sút, cứ bám theo chị ấy, nhưng chị sua đuổi, sỉ nhục. Cho đến khi tôi và anh hai trên đường đi mua sắm. Gặp chị ấy đi với anh chàng khác, khá thân mật, anh gọi với theo nhưng chị ta làm ngơ. Anh tôi đến nhà tìm thị chị ấy chửi mắng mặc cho anh tôi xin lỗi rối rít. Ko kiềm chế được, tôi tát vào mặt chị ta và nói :" Chị có quyền gì ma chửi anh tôi như vậy, chị chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi, ko có tương lai. Học hành thì chẳng bằng ai mà dám đứng đó tự đắc. Chị chửi anh tôi như vậy sau này sẽ hối tiếc . " Tôi đưa anh về. Mặt vẫn buồn. Tôi nói " anh hãy cố gắng lên. Học thật giỏi, sau này có tương lai rạng rỡ, rồi chị ấy sẽ tự tìm đến anh, em trông cậy tất cả vào anh. " tôi mỉm cười. Ko để tôi buồn. Anh đã đạt thành tích xuất sắc khi ra trường. Sau này anh trở thành luật sư. Quả ko ngoài dự đoán. Chị ấy lại đến xin anh tôi tha thứ. Nhưng anh đã cự tuyệt, anh yêu một người xinh đẹp, nết na, con nhà danh giá, có học thức. Tôi vui vì anh đã hiểu ra . Anh nói những bức thư ko nhìn thấy của tôi tuy ko thấy chữa nhưng thấy được tình yêu thương mà tôi dành cho anh. Anh đã suýt hủy hoại cuộc đời mình vì một cô gái. Những bức thư ko nhìn thấy .....

zodiac
04-03-2011, 22:07
NHỮNG THĂNG TRẦM CỦA HẠNH PHÚC
TRONG CUỘC SỐNG GIA ĐÌNH



Hầu như bất cứ người phụ nữ hay người đàn ông nào, sau vài năm chung sống trong cuộc sống gia đình, đều nhận thấy rằng những gì họ biết về người bạn đời của mình trước đám cưới là rất ít so với những gì họ phát hiện ra sau đó. Và không phải luôn luôn các phát hiện mới này thuộc loại dễ chịu. Còn nếu muốn hướng tới tương lai và dự đoán xem cuộc hôn nhân của bạn rồi sẽ ra sao với thời gian, chúng ta hãy thử xem.

Khi bạn ngoài 20 tuổi
Vào ngày cưới, các bạn là một thể thống nhất. Nỗi đam mê làm các bạn hầu như mất tính cá nhân của mình, như thể hai người hoà quyện vào nhau. Điều này đặt trưng nhiều hơn đối với phụ nữ. Vì người yêu, họ có thể dễ dàng từ bỏ công việc, quê hưong, bạn bè cũ và những thói quen thời con gái.
Cho dù vấn đề gì nảy sinh trong những năm đầu chung sống, thì trong quan hệ giữa hai người, nỗi đam mê và những cảm xúc mạnh mẽ lấn át tất cả, nhờ đó những hồi ức tuyệt vời còn lưu giữ mãi sống trong cuộc đời bạn.

Song, sớm hay muộn, cuộc sống sẽ diễn ra theo dòng chảy bình thường của nó, niềm đam mê yếu dần và các bạn chợt nhận ra rằng về bản chất, các bạn là những người hoàn toàn khác nhau. Những bữa cơm đầm ấm, lời nói trìu mến và sự ôm ấp nóng bỏng chỉ còn trong quá khứ. Các bạn không còn nói chuyện với nhau một cách thực lòng, bắt đầu cãi nhau vì chuyện thiếu tiền nong hay bạn muốn sự diệu dàng, âu yếm, còn người chồng không cần gì ngoài chuyện sinh hoạt tình dục vội vàng…

Dù, việc chấp nhận vứt bỏ ảo tưởng các bạn không thể tách rời nhau có đau đớn đến đâu, thì việc đeo bám mãi cái ảo tưởng đó cũng chẳng có ích gì cho bản thân bạn, cũng như trong quan hệ giữa hai bạn. Điều đó có nghĩa đã đến lúc chuyển sang giai đoạn khác của cuộc hôn nhân.

Khi các bạn ngoài 30 tuổi
Trong giai đoạn này các bạn thấy mình như một cá nhân tự chủ, là một phần bình đẳng trong gia đình.
Tiếc rằng cả ở lứa tuổi này bạn cũng không tránh khỏi nỗi thất vọng và vẫn mất dần các ảo tưởng. Nhưng mâu thuẫn không lớn, mà trong giai đoạn đầu của cuộc sống vợ chồng các bạn thường không coi trọng, bây giờ lại trở thành vấn đề lớn, khi khiến bạn phát điên. Trong thâm tâm bạn muốn mình được yêu và là người duy nhất, bạn thích có những buổi đối thoại thẳng thắn về cảm xúc của mình và của người bạn đời, còn anh ta… anh ta đơn giản không đáp ứng được các quan niệm của bạn về con người mà bạn cần.

Khi những đứa con xuất hiện, các mâu thuẫn ngày càng căng thẳng hơn. Nhất là khi chồng đi làm, còn vợ thì đành thường xuyên ở nhà. 3 năm đầu sau khi sinh con là giai đoạn thử thách thật sự đối với 75% các cặp vợ chồng. Giai đoạn này, điều rất quan trọng đối với người phụ nữ là không khép kính trong bản thân mình và trong vấn đề sinh hoạt gia đình. Ngược lại, phụ nữ cần làm sao tiếp xúc nhiều hơn với người khác ngoài gia đình. Điều này có vẻ là nghịch lý, nhưng chỉ khi có tính độc lập về cảm xúc, người vợ mới trở thành gần gũi và thú vị hơn đối với chồng trong cuộc sống thường ngày, cũng như đời sống tình dục.

Khi các bạn ngoài 40 tuổi
Các con của bạn thấy rằng việc giao tiếp với bạn bè thú vị hơn với cha mẹ. Những người đàn ông về lứa tuổi này bắt đầu nghi ngờ về chính bản thân mình với câu hỏi họ đã đạt được mọi cái trong cuộc sống chưa hay đã để mất hạnh phúc của mình ?

Phụ nữ hiểu rằng con cái đã lớn và sắp rời khỏi gia đình của bố mẹ, và trong vài chục năm tiếp theo, họ còn phải sống cận kề với người mà có thể không có hạnh phúc. Đây là giai đoạn không đơn giản và chỉ có những cặp vợ chồng tìm được sức mình cùng vượt qua tất cả những nghi ngờ, khó khăn để đi vào giai đoạn 3 của quan hệ vợ chồng th2i mới không phải chịu mất mát. Đó là giai đoạn tuyệt vời. Những cặp vợ chồng này, sau nhiều năm sống với nhau, cuối cùng cũng nhận ra được rằng gia đình là một phần không thể tách rời trong cuộc sống của họ, rằng đó chính là nơi được gọi là pháo đài có khả năng bảo vệ trước mọi khắc nghiệt của thế giới xung quanh. Khi có tưổi người ta có xu hướng suy nghĩ và đánh giá lại những gì có vẻ như bất di bất dịch và không thể nghi ngờ ở thời còn trẻ. Hoàn toàn có thể nghi ngờ chính vào lúc này, bạn và chống có thể nhận thức giống nhau đối với nhiều vấn đề. Nếu đúng vậy có thể chúc mừng bạn: cuối cùng các bạn đã có thể đạt được sự nhất trí trong nội tâm. Và phía trước bạn không phải gặp những chuyện thất vọng, mà sẽ nhận được những cảm giác thoả mãn vì cuộc sống, cảm giác yên ổn, sung sướng và hiểu biết lẫn nhau.


Hic, ngồi học nguyên buổi chiều bị bắt gõ đi gõ lại bài này =.=!

tieuhocvn
04-03-2011, 22:17
Em thấy nó chả tem tí gì cả

Hay thì hay thật nhưng loãng toẹt và lạc lõng trong tem
Nói thật đấy

zodiac
04-03-2011, 22:25
Em thấy nó chả tem tí gì cả

Hay thì hay thật nhưng loãng toẹt và lạc lõng trong tem
Nói thật đấy

Vậy anh có gì hay hơn nữa không ?
Chỉ đọc, xem hay lướt qua tí thôi cũng cũng cảm thấy... lãng nhách thật anh ạh!
Mời anh làm "thật" 1 bài về tem nhé! Không biết khi nào mới được xem bài viết về tem của anh nhỉ ?

Em rất thật nòng đấy :| :| :|