nguyenthao_1011
15-04-2009, 00:50
// Em post bài này trên mobile, có vấn đề gì về font, căn chỉnh lề, xin các mod, admin sửa giúp...tại đang có cảm xúc mà nhà thì bị cắt net rồi :D
Khi nói chuyện với một người bạn của tôi, cậu ấy hỏi rằng: "tại sao cậu lại sưu tầm tem?" Tôi chỉ cười và nói: "tại sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì...tôi cũng chả biết :D". Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết tại sao lại là tem mà không phải là cái gì khác. Và tôi đi tìm câu trả lời cho vấn đề đó:
Tôi đến với những con tem đầu tiên từ cái thời cắp sách tới trường, cái thời mà mỗi đứa trẻ đều cảm thấy hồ hởi, hãnh diện khi được đeo lên vai chiếc khăn quàng đỏ thắm. Đúng thế, tôi nhớ đó là quãng thời gian khi tôi còn học trung học cơ sở tại một trường chuyên của huyện. Chính xác thì là vào năm lớp 7, một ngày lên lớp, thấy chúng bạn quây tròn, đầu lúi húi xem xem, ngắm ngắm cái gì đó...Khoảng dăm ba đứa thôi, nhưng chừng đó dường như cũng là thừa để kích thích cái đầu tò mò của tôi. Vậy là thêm một cái đầu của tôi chụm vào, rồi một cái nữa, rồi nữa...Cái đám xem xem, ngắm ngắm ấy cứ đông dần, đông dần. Cảm giác đầu tiên của tôi khi cũng ...ngắm ngắm, xem xem là...lạ. Từ lạ cho tời...kỳ lạ, rồi tời quái lại :D. Tôi thực không hiểu mấy đứa thấy cái gì hay ho trong những mảnh giấy hình răng cưa bé tí tẹo ấy. Với tôi lúc bấy giờ, chúng chẳng hề có ý nghĩa gì so với những quân bài magic mà tôi thu lượm được, những quân bài với chỉ số vô địch luôn là niềm tự hào của tôi. Cũng bởi thế nên ngay từ khi xem những con tem đầu tiên ấy, tôi cũng chẳng ngần ngại mà buột miệng :" tưởng gì, hoá ra là tem, nhà tao cũng có vài con". Ai mà ngờ được, câu nói vu vơ ấy lại đưa tôi thành nhân vật trung tâm. Vừa dứt lời, mấy đứa nó xúm ngay lấy tôi, xin lấy xin để, mà đúng là ở nhà tôi có mấy con tem thật, đó là những bức thư mà anh tôi gửi về hàng tháng. Cũng chẳng có gì quan trọng nên tôi vui vẻ nhận lời ngay, nhưng mà lại phải băn khoăn...không biết cho ai, vì có tới 3,4 đứa xin. Thì cứ..ừ ừ...đi rồi mai tính tiếp. :D. Đấy là tôi tính vậy, nhưng có đứa không tính thế. Vừa vào lớp, thằng bạn đã tót ngay lên chỗ tôi ngồi, cả giờ hôm đó, chả nhớ nó tỉ tê kiểu gì mà tôi nhận cho nó hết số tem mà tôi có, có lẽ cũng bởi một phần nó hay cho tôi mượn truyện tranh nên...nể :D. Thực hiện được mục đích, thằng bạn chẳng ngần ngại gì mà không đáp ứng cái nguyện vọng khiem tốn của tôi là...chiêm ngưỡng bộ ST của nó. Lúc này được một mình xem xem, ngăm ngăm, không phai chụm đầu chụm cổ nữa, thật thoải mái và dễ chịu. Bỗng dưng tôi thấy...những con tem này sao mà...đẹp. Phải, cái cảm giác đầu tiên là thấy đẹp, những con tem xinh xinh, được xếp ngay ngắn, muôn màu muôn vẻ sao mà đẹp thế. Thế là...ý tưởng STT bắt đầu từ đó. Cái đẹp, ai mà chả muốn, hơn nữa, bọn nó chơi được, chẳng lẽ mình lại không? (Đua đòi :D). Vậy là hôm sau, tôi mang cho nó 2 trong 4 con tem mà tôi có (bé mà khôn quá =)) ). Cũng từ đó, tôi STT. Phong trào STT trong lớp tôi ngày ấy phát triển nhanh chóng, rất nhiểu "sưu tầm gia" non trẻ. Tôi hào hứng ngày ngày tìm kiếm, xin xỏ, trao đổi những con tem. Bất cứ là tem gì, loại gì tôi đều lấy, kể cả là có rồi. (Có những con tem giống nhau tới...6 cái :D)...ưu tiên về số lương, và đúng thế thật, số tem của tôi tăng lên nhanh chóng. Chẳng phải là nhiều nhất lớp, nhưng cũng được chúng bạn xếp vào loại "có nhiều" :D. Nhớ nhất là con tem "rồng đá". Tôi gọi thế bới nó có khắc hình một con rồng bằng đá rất đẹp, con tem hình vuông, to hơn những con tem bình thương và là của "độc" của tôi, không ai có cả. Ngày ấy, những con tem quí nhất là những con tem nước ngoài, số lượng tem nước ngoài của cả lớp chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chúng còn rất đắt để có thể mua, tôi đã bỏ ra 20k để mua 1 con tem chết nước ngoài có hình cái thuyền. Với 20k đó, tôi có thể mua được 4 quyển truyện tranh mới cùng ngày đó. Vậy nhưng, tôi đã chọn tem. (Thực ra thì không bỏ truyện tranh đâu :D). Tôi cũng không có để tem trong những cuốn album hoành tráng như bây giờ, tôi chỉ đựng tất cả chúng trong một cái...phong bì :D. Cái phong big cứ ngày một dày lên, ngày qua ngày, năm qua năm, tới năm lớp 9 thì hội các "sưu tầm gia" trong lớp cũng thưa dần. Chỉ còn bám trụ lại một số ít thành viên vẫn chơi. Tôi lúc này cũng không còn mấy hào hứng nữa, vì phong trào đi xuống, không ai chơi nữa nên cũng nản. Và thế là tôi quyết định...bán hết, tôi bán sạch số tem của mình, đúng là cũng hơi tiếc, nhưng lúc đó còn nhiều cái cám dỗ ghê lắm, nên quyết định vẫn là quyết định, không thay đổii duoc.
Vậy là ngày đó, tôi chơi tem không bởi cái gì khác ngoài 2 chữ..."Đua đòi".
-----
To be continue....(Full field)
Khi nói chuyện với một người bạn của tôi, cậu ấy hỏi rằng: "tại sao cậu lại sưu tầm tem?" Tôi chỉ cười và nói: "tại sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì...tôi cũng chả biết :D". Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết tại sao lại là tem mà không phải là cái gì khác. Và tôi đi tìm câu trả lời cho vấn đề đó:
Tôi đến với những con tem đầu tiên từ cái thời cắp sách tới trường, cái thời mà mỗi đứa trẻ đều cảm thấy hồ hởi, hãnh diện khi được đeo lên vai chiếc khăn quàng đỏ thắm. Đúng thế, tôi nhớ đó là quãng thời gian khi tôi còn học trung học cơ sở tại một trường chuyên của huyện. Chính xác thì là vào năm lớp 7, một ngày lên lớp, thấy chúng bạn quây tròn, đầu lúi húi xem xem, ngắm ngắm cái gì đó...Khoảng dăm ba đứa thôi, nhưng chừng đó dường như cũng là thừa để kích thích cái đầu tò mò của tôi. Vậy là thêm một cái đầu của tôi chụm vào, rồi một cái nữa, rồi nữa...Cái đám xem xem, ngắm ngắm ấy cứ đông dần, đông dần. Cảm giác đầu tiên của tôi khi cũng ...ngắm ngắm, xem xem là...lạ. Từ lạ cho tời...kỳ lạ, rồi tời quái lại :D. Tôi thực không hiểu mấy đứa thấy cái gì hay ho trong những mảnh giấy hình răng cưa bé tí tẹo ấy. Với tôi lúc bấy giờ, chúng chẳng hề có ý nghĩa gì so với những quân bài magic mà tôi thu lượm được, những quân bài với chỉ số vô địch luôn là niềm tự hào của tôi. Cũng bởi thế nên ngay từ khi xem những con tem đầu tiên ấy, tôi cũng chẳng ngần ngại mà buột miệng :" tưởng gì, hoá ra là tem, nhà tao cũng có vài con". Ai mà ngờ được, câu nói vu vơ ấy lại đưa tôi thành nhân vật trung tâm. Vừa dứt lời, mấy đứa nó xúm ngay lấy tôi, xin lấy xin để, mà đúng là ở nhà tôi có mấy con tem thật, đó là những bức thư mà anh tôi gửi về hàng tháng. Cũng chẳng có gì quan trọng nên tôi vui vẻ nhận lời ngay, nhưng mà lại phải băn khoăn...không biết cho ai, vì có tới 3,4 đứa xin. Thì cứ..ừ ừ...đi rồi mai tính tiếp. :D. Đấy là tôi tính vậy, nhưng có đứa không tính thế. Vừa vào lớp, thằng bạn đã tót ngay lên chỗ tôi ngồi, cả giờ hôm đó, chả nhớ nó tỉ tê kiểu gì mà tôi nhận cho nó hết số tem mà tôi có, có lẽ cũng bởi một phần nó hay cho tôi mượn truyện tranh nên...nể :D. Thực hiện được mục đích, thằng bạn chẳng ngần ngại gì mà không đáp ứng cái nguyện vọng khiem tốn của tôi là...chiêm ngưỡng bộ ST của nó. Lúc này được một mình xem xem, ngăm ngăm, không phai chụm đầu chụm cổ nữa, thật thoải mái và dễ chịu. Bỗng dưng tôi thấy...những con tem này sao mà...đẹp. Phải, cái cảm giác đầu tiên là thấy đẹp, những con tem xinh xinh, được xếp ngay ngắn, muôn màu muôn vẻ sao mà đẹp thế. Thế là...ý tưởng STT bắt đầu từ đó. Cái đẹp, ai mà chả muốn, hơn nữa, bọn nó chơi được, chẳng lẽ mình lại không? (Đua đòi :D). Vậy là hôm sau, tôi mang cho nó 2 trong 4 con tem mà tôi có (bé mà khôn quá =)) ). Cũng từ đó, tôi STT. Phong trào STT trong lớp tôi ngày ấy phát triển nhanh chóng, rất nhiểu "sưu tầm gia" non trẻ. Tôi hào hứng ngày ngày tìm kiếm, xin xỏ, trao đổi những con tem. Bất cứ là tem gì, loại gì tôi đều lấy, kể cả là có rồi. (Có những con tem giống nhau tới...6 cái :D)...ưu tiên về số lương, và đúng thế thật, số tem của tôi tăng lên nhanh chóng. Chẳng phải là nhiều nhất lớp, nhưng cũng được chúng bạn xếp vào loại "có nhiều" :D. Nhớ nhất là con tem "rồng đá". Tôi gọi thế bới nó có khắc hình một con rồng bằng đá rất đẹp, con tem hình vuông, to hơn những con tem bình thương và là của "độc" của tôi, không ai có cả. Ngày ấy, những con tem quí nhất là những con tem nước ngoài, số lượng tem nước ngoài của cả lớp chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chúng còn rất đắt để có thể mua, tôi đã bỏ ra 20k để mua 1 con tem chết nước ngoài có hình cái thuyền. Với 20k đó, tôi có thể mua được 4 quyển truyện tranh mới cùng ngày đó. Vậy nhưng, tôi đã chọn tem. (Thực ra thì không bỏ truyện tranh đâu :D). Tôi cũng không có để tem trong những cuốn album hoành tráng như bây giờ, tôi chỉ đựng tất cả chúng trong một cái...phong bì :D. Cái phong big cứ ngày một dày lên, ngày qua ngày, năm qua năm, tới năm lớp 9 thì hội các "sưu tầm gia" trong lớp cũng thưa dần. Chỉ còn bám trụ lại một số ít thành viên vẫn chơi. Tôi lúc này cũng không còn mấy hào hứng nữa, vì phong trào đi xuống, không ai chơi nữa nên cũng nản. Và thế là tôi quyết định...bán hết, tôi bán sạch số tem của mình, đúng là cũng hơi tiếc, nhưng lúc đó còn nhiều cái cám dỗ ghê lắm, nên quyết định vẫn là quyết định, không thay đổii duoc.
Vậy là ngày đó, tôi chơi tem không bởi cái gì khác ngoài 2 chữ..."Đua đòi".
-----
To be continue....(Full field)