PDA

View Full Version : School story


zodiac
26-05-2009, 18:15
Một năm học cũ đã qua, một mùa hè nữa lại đến. Những ai đã qua thời áo trắng, những bạn trẻ còn tung tăng chốn học đường, hãy nhìn lại những kỷ niệm được vui đùa dưới mái trường xưa và sống vươn lên dù bạn đã đôi lần vấp ngã..........

zodiac
26-05-2009, 18:21
Kiểm tra sự tự tin


(Hoathuytinh.com)

Đó là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thầy giáo vào lớp và phát cho mỗi người chúng tôi một bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra được chia làm đề riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại một gồm những câu hỏi vừa dễ, vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm. Loại 2 là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm. Loại 3 có tổng điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ. Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không làm được bài khó nên phần lớn, chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 3 hoặc số 2 cho ăn chắc.

Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn lúc nhận được đề bài vì thầy không hề chấm, cứ ai làm đề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy, các bạn có biết câu trả lời của thầy là gì không?

Thầy đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành sự thật. Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6

Có những việc nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như là khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng của mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của mình.

Ốc_hp
26-05-2009, 18:54
Bài nì chị vít cho sổ lưu bút lớp 12 của chị, post lên góp với Zò nhé :D. Nhanh quá, đã 10 năm rùi 8->

Hỡi ôi!
Hoa phượng đỏ trời, chia tay đã điểm
Ba năm lao vào học, mong có ngày danh nổi như phao
50 đứa đi thi, bảng vàng đó tiếng vang như mõ

Nhớ năm xưa!
Vào trường cấp 3, chỉ tròn mắt ngó
Chưa quen bạn mới, mỗi đứa 1 nơi
Chỉ bít ngồi chơi ở nơi cố định
Ngày qua tháng tới đã bít tên nhau
Mỗi lần kiểm tra, cùng nhau nối mạng
Hỡi ôi những lần nghe thông báo, cả lớp hét to muốn vỡ tim
Sướng thay mỗi lần được cúp cua, cả bọn hò nhau làm loạn

Lớp ta!
Tuy chỉ có 12 mì chính cánh, lũ rầu may vẫn cố gắng đấu tranh
Chị em ta đủ 38 tên, quyết một lòng không cho chúng thoát

Sao nay!
Mùa hạ về lòng nghe xao xuyến, thảng thốt nhận ra mai đã phải chia tay
Lặng lẽ bạn bè tay xiết chặt tay, cố dặn lòng đừng buông tiếng khóc

Thôi đành!
Tạm biệt nhé trường xưa yêu dấu, hẹn có ngày ta sẽ trở về đây
Khắc tên bạn bè lên hàng cây, để ta mãi sống hoài trong kỷ niệm

zodiac
28-05-2009, 17:43
Nhân cách: Món quà vô giá

(Hoathuytinh.com)

Paul là một trong những học sinh tôi quý nhất, nhưng lại không phải là một trong những học trò giỏi của tôi. Một ngày nọ, Paul bước vào phòng tôi và hỏi:

"Thưa thầy, câu nói mà thầy ghi trên bảng tin có đúng hay không ạ? Hay thầy viết ra chỉ vì nó nghe có vẻ bóng bẩy".

"Câu nói nào?", tôi hỏi lại mà không rời mắt khỏi chiếc bàn giấy của mình.

"Thưa thầy, đó là câu: Nếu chúng ta nhận thức được và tin tưởng vào một điều gì đó, chúng ta sẽ đạt được nó."

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Paul rồi trả lời: "Tác giả của câu danh ngôn này, ông Napoleon Hill, đã viết ra nó sau nhiều năm tìm hiểu cuộc sống của những bậc vĩ nhân và phát hiện ra rằng chính niềm tin vào câu châm ngôn trên là điểm chung của tất cả họ".

"Ý của thầy là nếu như em có ý tưởng và tin vào nó thì em có thể thực hiện được ý tưởng đó?", Paul hỏi tôi với một xúc cảm mãnh liệt khiến tôi hoàn toàn bị cuốn hút.

"Theo những gì mà thầy đã chứng kiến và đọc qua thì đó không phải là câu nói suông mà là một qui luật đã được lịch sử kiểm nghiệm".

Paul đi chậm rãi quanh căn phòng. Đột nhiên em quay lại nhìn tôi với một quyết tâm mà trước đây tôi chưa từng thấy ở em và nói: "Thưa thầy Schaltter, trước đây em luôn là một học sinh kém và em biết là em sẽ phải trả giá cho điều này. Tuy nhiên nếu như em nghĩ mình là một học sinh giỏi và tin vào điều đó thì liệu em có thể trở thành một học sinh giỏi được không?"

"Tất nhiên là được rồi, Paul. Tuy nhiên em nên biết điều này: nếu như em thật sự tin vào một điều gì đó, em phải nỗ lực hết mình để đạt được nó. Thầy tin là sức mạnh của ý chí sẽ giúp em rất nhiều một khi em có quyết tâm."

Sau một lúc im lặng, Paul lên tiếng: "Vâng, thưa thầy, đến cuối học kỳ này em sẽ trở thành một học sinh giỏi."

"Đó là một thử thách thật sự đấy Paul, nhưng thầy tin là em sẽ đạt được điều mà em vừa mới nhận thức ra."

Những tuần sau đó, Paul đã tự hình thành cho mình một sự ham hiểu biết mãnh liệt khi luôn đưa ra những câu hỏi thông minh và thể hiện một ý thức kỷ luật cao qua cách ăn mặc và tác phong chỉnh tỏ của mình. Điểm học của em bắt đầu tăng dần lên và lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh của mình, bạn bè em đã bắt đầu nhờ em giúp đỡ. Và kèm theo đó Paul cũng dần dần trở thành một học sinh thân thiện và hòa nhã với bạn bè.

Thế rồi cuối cùng thành công cũng đến với em. Vào một buổi chiều ngày thứ sáu, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu chấm điểm cho bài kiểm tra quan trọng về Hiến pháp nước Mỹ của lớp Paul. Tới bài của Paul tôi đã phải đọc kỹ nhiều lần bài làm của em trước khi quyết định cầm cây bút đỏ lên và ghi điểm A cộng vào bài. Đây là một bài làm xuất sắc và cũng là điểm A cộng đầu tiên của Paul. Sau đó tôi tính điểm trung bình của Paul và vui mừng nhận ra rằng em đã đạt được điểm giỏi như mong muốn. Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước xuống xe, thì Kathy, một trong những người bạn thân nhất của Paul, nước mắt giàn giụa chạy đến và báo cho tôi biết về thảm kịch vừa mới xảy ra: trong khi đang tập kịch với các bạn, một học sinh nghịch ngợm đã chĩa một khẩu súng "không có đạn" vào đầu Paul và bóp cò. Paul đã ngã xuống vì bị một viên đạn xuyên qua não.

Vài ngày sau, giám thị đưa cho tôi một thông báo về Paul. Ngay kế bên ô ghi điểm của Paul xuất hiện dòng chữ "không cần thiết". Dù vậy, tôi vẫn ghi điểm A cộng của Paul vào ô đó- điểm số mà em đã nỗ lực không ngừng để đạt được nó mà không sao cầm được nước mắtt. Đột nhiên tôi ngừng khóc và bắt đầu mỉm cười khi hình dung ra ở đâu đó Paul vẫn không ngừng nhận thức, tin tưởng và đạt được những gì em muốn, nhờ đó đã hình thành cho mình đức tính ham học hỏi, ý thức kỷ luật, và lòng tự trọng- những đức tính mà những người thầy phải vun trồng cho các học sinh của mình. Đó chính là món quà vô giá mà Paul đã mang đến cho cuộc đời làm giáo viên của tôi trước khi đi xa.

Ốc_hp
28-05-2009, 21:10
Góp thêm với Zò bài nữa, cây nhà lá vườn lớp 12 của chị :)


Giá như được trở về trường cũ
Để thấy mình bé bỏng như thủa xưa
Khóc thoả thuê cho những gì đã mất
Để nhận ra đời không phải trò đùa...

Giá như được trở về trường cũ
Mường tượng ra những khuôn mặt thân quen
Sẽ thấy lòng phần nào ấm lại
Nỗi nhớ thành tên...

Giá như...
Nhưng thời gian trôi mãi
Có bao giờ sông chảy ngược đâu?
Chẳng còn bé nên tự phải vững bước
Nén nỗi buồn...
Và ngẩng cao đầu!

manh thuong
29-05-2009, 07:52
Góp thêm với Zò bài nữa, cây nhà lá vườn lớp 12 của chị :)


Giá như được trở về trường cũ
Để thấy mình bé bỏng như thủa xưa
Khóc thoả thuê cho những gì đã mất
Để nhận ra đời không phải trò đùa...

Giá như được trở về trường cũ
Mường tượng ra những khuôn mặt thân quen
Sẽ thấy lòng phần nào ấm lại
Nỗi nhớ thành tên...

Giá như...
Nhưng thời gian trôi mãi
Có bao giờ sông chảy ngược đâu?
Chẳng còn bé nên tự phải vững bước
Nén nỗi buồn...
Và ngẩng cao đầu!

Góp với Ốc 1 đoạn thơ về khá nhiều cảm xúc mà mình lượm lặt trên báo cách đây cũng khá lâu (hình như trong báo Mực Tím thì phải). Viết theo trí nhớ nên có thể không chính xác lắm.

Xin một lần trở lại lớp xưa
Bên cửa sổ nghe lời lá gọi
Gió và nắng mơm man làn tóc rối
Mắt mơ màng theo mây trắng lang thang

Xin một lần trở lại bậc cầu thang
Một ánh mắt còn hơn bao lời nói
Quả bàng non tay ai giúi vội
Chân bước ngập ngừng gieo chút bâng khuâng ....

zodiac
02-06-2009, 13:55
Hãy vui mừng


(Hoathuytinh.com)

- Hãy vui mừng vì bạn chưa đạt được tất cả những điều mình mong muốn. Nếu không cuộc sống còn gì để bạn trông đợi và hi vọng

- Hãy vui mừng vẫn còn nhiều điều bạn chưa biết. Nếu biết hết mọi điều, bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa.

- Hãy vui mừng vì bạn còn có nhiều nhược điểm, nếu không bạn sẽ chẳng còn cơ hội để tiến bộ và hoàn thiện bản thân.

- Hãy vui mừng ngay cả khi bạn gặp lỗi lầm. Như những sai phạm ấy mà bạn có được bài học quý giá để trưởng thành hơn.

- Hãy vui mừng khi bạn phải luôn đối đầu với thử thách. Nếu cuộc sống của bạn không có bất kỳ thử thách nào thì bạn chẳng có cơ hội thể hiện bản lĩnh và tích cách của mình.

- Hãy vui mừng cả trong những lúc bạn mệt mỏi. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi nghĩa là bạn đang còn có công việc để làm.

hat_de
02-06-2009, 16:34
Hãy vui mừng


(Hoathuytinh.com)

- Hãy vui mừng vẫn còn nhiều điều bạn chưa biết. Nếu biết hết mọi điều, bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa.

.

a cái câu nì L-) họ học của bạn cy nì ...

kể cũng thú vị đó

nhân thể xin cao hứng sáng tác

- hãy vui mừng vì bộ sưu tầm của bạn vẫn còn thiếu nhiều, nếu ko bạn sẽ chẳng háo hức phi tới 14 THĐ hay 160 TVV

- hãy vui mừng vì bài của bạn bị xoá, vì nếu ko bạn cứ bon bon chạy chẳng để ý có khi chẹt vô ngón chân ai đó

- hãy vui mừng vì hum ni diễn đàn hông vô được, bạn có thể nghỉ ngơi đi chơi du hí tí

- hãy vui vì đột ngột động đất làm bể host và bay mất 1 số dữ liệu, bạn sẽ thử thách mình bằng cách vít lại còn hay hơn

- hãy vui vì bạn đã bỏ mất 1 cuộc triển lãm tem rất thú vị, vì khi đó bạn mới cảm nhận được việc có thằng cha nào đó quanh năm tốn tiền spam nhắn tin sắp có TL là 1 việc có ích.

- hãy vui vì có kẻ làm ngập top 20, chính điều đó đôi khi thôi thúc người khác cũng cố gắng viết và tạo nên sự sôi động, tạo nên 1 dòng thông tin cuộn chảy

- hãy vui mừng vì người ta khoá nick bạn, tuyên bố mời bạn đi đi ... vì như vầy bạn sẽ ko phải phân thân nhìu, bạn sẽ chỉ chảy ở 1 vài nơi, việc vắng mặt ở chổ nầy nhưng nhăn nhở ở chổ kia có khi làm thông tin ko bị phân tán quá

- hãy vui mừng vì bạn độn xổ ở 1 kì tl tầm quả đất ... vì nếu bạn có giải cao hơn e là bạn sẽ phải khao to hơn ...

tạm vầy ko bà con nói spam thì chít tui mất :D

zodiac
07-06-2009, 20:33
Lời của một người thầy


(Hoathuytinh.com)

Khi mọi chuyện không suôn sẻ, như đôi khi vẫn thế, khi con đường em đi dường như đầy gian khổ, khi ngân quỹ thì thấp mà những món nợ thì cao, và em muốn cười nhưng em vẫn phải thở dài, khi cả sự quan tâm cũng gây sức ép làm không thấy dễ chịu ... Hãy nghỉ ngơi nếu em cần, nhưng đừng bỏ mặc ! Cuộc sống kì quặc với những vòng xoáy và điểm ngoặt, như mỗi người chúng ta đều học được, và nhiều sự thất bại quay vòng, và đáng lẽ người ta có thể thành công, người ta lại bỏ qua nó. Đừng bỏ mặc dù tốc độ dường như quá chậm, em có thể thành công với một cơ hội khác. Thành công là những thất bại đảo ngược, bất chấp đầy những nghi ngờ... Và em không thể nói em đạt gần đến mức nào. Có thể nó thật gần khi có vẻ thật xa. Nên em hãy theo đuổi cuộc chiến dù khi em gặp khó khăn nhiều nhất. Chính khi mọi thứ dường như tồi tệ đi, là lúc em không được buông xuôi !

* Đây là những lời nói đã giúp tôi trong những khi khó khăn hay bế tắc nhất, nó làm cho tôi thêm tự tin và sức mạnh, thêm vững tin ở cuộc đời và chính bản thân mình ... Ước gì lúc nào bên mình cũng có những người thân yêu quý luôn lắng nghe và thấu hiểu tận đáy lòng như vậy, luôn yêu thương và cho mình những lời nói-bởi-trái-tim chân thành và tha thiết nhất !!!

zodiac
10-07-2009, 18:10
Điểm tám


(Hoathuytinh.com)

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất.


Tất nhiên, bài cao điểm được những tràng pháo tay và bài điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là "què, cụt, thiếu sức thuyết phục...".

Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra cả các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy cả hai tay mà che mặt lại. Cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình còn chưa thấy đâu.

Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhỏm. Với đề ra là "Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì chắc chắn sẽ có bốn mươi kỷ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu, chúng tôi thường chống chế "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lập nhau được."

Khác thường, là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng chỉ giữ lại một bài. Chỉ một! Đứa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất?
Giỏi văn nhất lớp là Kim Chi. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình từ tay lớp trưởng. Vậy là thầy giữ lại bài dở nhất rồi! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Cường với tiếng cười khúc khích.
Cường thường có những câu văn kiểu như "Đi một ngày đàng học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa"... Nhưng rồi Cường cũng nhận được bài của mình.
Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai! Trời, môn văn...Có khi bài trước mới được 6 điểm với lời phê "Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn" thì bài sau nhận được ngay điểm 4 với lời phê "Quá lan man dông dài!" Điểm bảy môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Kim Chi cũng nói vậy.
Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Dũng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giả bài văn trên tay thầy.
Tránh cái nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng nhưng có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của Dũng đỏ ửng.
Dũng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được hai tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Dũng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn văn cả. Vậy mà điểm 8. Phải, điểm 8! Chúng tôi nhìn rõ số 8 đỏ chói trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động. Giọng thầy trầm trầm:
"Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm tiền làm thêm để có tiền trang trải chuyện học hành của em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê hay viết đơn từ là em viết..."
Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:
- Các em, thầy sẽ viết lại nguyên văn lá thư của ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cũng đọc.
Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay thầy.
"Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn? Cã nhà nhớ con nhìu lấm cố họch nge chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con"
Lá thư vỏn vẹn 45 chữ.
Khi thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng hoe đỏ.
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gởi gắm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc lần đầu cầm bút viết thư cho con.

zodiac
28-07-2009, 15:44
“Trượt đại học không có nghĩa là thất học, phải không?"


(Hoathuytinh.com)

Ước mơ của Nguyễn Mạnh Hùng sau khi tốt nghiệp phổ thông sẽ trở thành sinh viên một trường đại học nào đó đã không thành sự thật. “Trượt đại học, thật là một điều khủng khiếp!" – Đã có lúc, Hùng chán nản đến tuyệt vọng như thế. Nhưng rồi, sau bao trăn trở, cậu quyết định không tiếp tục ôn thi cho đỡ tốn kém mà sẽ học lấy một nghề. Với cậu, thành đạt không nhất thiết phải qua con đường đại học.

Đây là những lời kể của Hùng về quyết định của mình sau những ngày trằn trọc suy nghĩ. Câu chuyện giản dị và bình thường, nhưng cũng chẳng dễ có thể làm nổi, bởi nỗi ám ảnh “trượt đại học" đã từng luẩn quẩn không ít ngày trong cậu sau khi biết điểm thi.

“Cuối cùng rồi mình cũng phải tự quyết lấy. Quyết định dứt khoát “con sẽ không thi đại học" mãi cũng được gia đình, bạn bè ủng hộ. Sau nhiều ngày tìm hiểu, mình tìm đến trường Dạy nghề Hoa Sữa Hà Nội và học nghề làm bánh Âu. Có điều thú vị là trường đã miễn học phí cho mình khi biết mình là một ''Thanh niên nghèo vượt khó''.

Ngày mới vào lớp, mình đã phải cố gắng rất nhiều. Được thầy cô chỉ bảo và bạn bè giúp đỡ, mình tiến bộ rất nhanh và luôn đứng đầu lớp. Mình còn được nhận học bổng 200.000 đ/tháng. Trường đã tạo điều kiện cho mình và các bạn thoải mái sáng tạo, tự đưa ra ý tưởng cho các kiểu bánh. Trong kỳ thi học kỳ, mình còn được nhà trường khen thưởng cho công thức chế biến một loại bánh mới.

Sau khi kết thúc khoá học, mình đã xin vào tiệm bánh Hoàng Gia. Ban đầu, cô chủ tiệm còn e ngại tay nghề của mình (bởi khi đó mình mới 19 tuổi). Mình quyết định xin làm thử. Nếu hông, mình chịu hoàn toàn phí tổn. Hồi hộp lắm, và cũng hơi run nữa, nhưng mình vẫn quyết tâm làm. Mẻ bánh làm thử hôm đó đã bán hết veo, vậy là cô chủ nhận mình luôn''.

Sau gần một năm làm việc, giờ thì Hùng đã trở thành bếp trưởng của tiệm bánh Hoàng Gia (136 Cầu Giấy, Hà Nội) với mức lương hơn 1 triệu đồng một tháng. Ngoài ra, Hùng còn nhận làm bánh theo đơn đặt hàng cho một số khách sạn, nhà hàng, nên thu nhập cũng kha khá. “Ước mơ của mình là được đi học ở nước ngoài để nâng cao tay nghề. Mình đã tưởng không đỗ đại học là chấm hết. Nhưng giờ thì, đấy, trượt đại học không có nghĩa là thất học phải không?" – Hùng nói, đôi mắt cười trong veo.

Thu Anh

zodiac
20-08-2009, 19:18
Theo đuổi giấc mơ

(Hoathuytinh.com)

Ngày mai, cậu bé có một bài tự luận phải nộp. Đề bài cho: "Viết về những điều muốn làm sau này". Đêm đó, cậu đã thức suốt đêm để viết một bài luận dài bảy trang giấy trình bày ý tưởng về một trang trại nuôi ngựa rộng lớn. Cậu bé miêu tả khá chi tiết, thậm chí còn vẽ bản thiết kế cho hơn 200 ha đất, vị trí đặt những khu nhà, chuồng ngựa và đường đua.

Sáng hôm sau, cậu bé đem nộp bản kế hoạch cùng với tất cả nhiệt huyết của mình cho thầy giáo. Hai ngày sau, cậu nhận lại bài viết với điểm F to tướng kèm dòng ghi chú "Gặp thầy sau giờ học".

Cậu bé với giấc mơ của mình đi đến gặp thầy giáo và hỏi: "Tại sao bài viết của em bị nhận điểm F, thưa thầy?".

Thầy giáo trả lời: "Bởi vì đó là một giấc mơ không thể thực hiện được đối với một chàng trai nhỏ như trò. Trò không có tiền. Trò đến từ một gia đình không rõ nguồn gốc (dân di cư). Trò không có vốn liếng. Sở hữu một trại ngựa đòi hỏi phải có thật nhiều tiền. Trò phải mua đất, phải trả tiền mua ngựa giống... Trò không có cách nào làm được điều đó". Thầy giáo thêm vào: "Nếu trò viết lại bài này thực tế hơn một chút, tôi sẽ chấm điểm lại cho trò".

Cậu bé trở về nhà và suy nghĩ rất lâu. Cậu hỏi cha cậu rằng mình nên làm gì. Cha cậu nói: "Này con trai, con nên khơi gợi trí tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, bố nghĩ đây là một quyết định quan trọng đối với con".

Sau một tuần đắn đo, cậu bé cầm bài viết của mình lên gặp thầy giáo, không sửa đổi chỗ nào, cậu dõng dạc nói: "Thầy có thể giữ điểm F và em sẽ giữ giấc mơ của mình".

zodiac
21-08-2009, 11:36
Hôm nay con đến lớp có vui không?


(Hoathuytinh.com)

1. Cảm ơn bố đã hỏi con câu hỏi đó. Từ thuở con còn ở lớp chồi lớp lá. Bố đón con về mỗi ngày với chỉ một câu hỏi đó. Và ân cần, và chăm chú đợi câu trả lời. Mười hai năm con cắp sách đến trường với cũng chỉ một câu hỏi đó mỗi ngày. "Hôm nay con đến lớp có vui không?"

2. Cảm ơn bố đã không hỏi hôm nay con được mấy điểm, con đạt được danh hiệu gì? Cám ơn bố đã không đặt sức ép bài vở, học hành lên đôi vai con vốn đã quá nặng vì chiếc cặp sách. Cảm ơn bố đã lòng thành mong cho con mỗi ngày đến lớp thực sự là một ngày vui.

3. Cảm ơn bố đã nuôi dưỡng trong con những xúc cảm vui buồn. Biết quan tâm trắc ẩn trước những cảnh đời. Cao - thấp, xấu - đẹp, giàu - nghèo, da trắng - da màu, người này người nọ. Biết se thắt nỗi buồn và nhen nhóm niềm vui. Biết mái trường là nơi cho chúng con một cơ hội, cơ hội - của sự bình đẳng. Tri thức nơi học đường chắp cánh cho mọi số phận trẻ thơ, không phân biệt sang hèn.

4. Cảm ơn bố đã cho con tiếp xúc bạn bè, thầy cô. Cảm ơn bố đã trân trọng và đánh giá cao niềm vui giao tiếp giữa người với người. Để mỗi ngày được đi học thực sự là một ngày hội trong con.

5. Cảm ơn bố đã quan tâm đến niềm vui khi con được tiếp xúc với mọi tư tưởng của nhân loại, mọi sự tiến hóa chắt chiu qua hàng triệu năm, từ chỗ tối tăm cho đến ngày bừng sáng, từ cổ đại minh triết cho đến trung đại mịt mùng, từ phục hưng tưng bừng đến cổ đại đến cổ đại mực thước, từ kỷ ánh sáng chói lòa đến cận đại khắc khoải và hiện đại, đương đại đầy cuốn hút dấn thân. Niềm vui của con người được lớn lên trong vô hạn giữa kích thước con người và đời người hữu hạn.

6. Cảm ơn bố lưu ý cho con niềm vui những định đề, định lý những khám phá khoa học vĩ đại, những thành quả của con người đáng tự hào. Cảm ơn nhận thức. Nếu tự do là tất yếu được nhận thức, thì con xin cảm ơn niềm vui được làm người tự do. Cảm ơn mọi mái trường, nơi chắp cánh cho tự do.

7. Con cảm ơn bố tôn trọng niềm vui thơ trẻ, không ép điểm cao không chạo điểm thấp. Không bắt con thành người này người nọ, không để giấc mơ cha đè nát cuộc đời con. Không như đứa bạn con mỗi ngày đi học là một ngày thùng thùng trống đánh ngũ liên, bước chân xuống trường nước mắt như mưa.

8. Và hôm nay một ngày mới lại bắt đầu. Con lại đến trường trong ngày hội. Con lại cảm ơn bố vì câu hỏi, và cũng là một lời nhắc nhở :"Hôm nay con đến lớp có vui không?"

zodiac
03-11-2009, 17:30
Con cần một lời tiếp sức, thầy ơi!

(Hoathuytinh.com)

Dạ thưa thầy!
Con còn nhớ buổi học phương pháp giảng dạy của lớp chúng ta tại nhà học ba tầng. Thầy dạy chúng con rằng: "Trong mọi hoàn cảnh phải đổi mới phương pháp giảng dạy...".
Nhưng mà thầy ơi, sự thật cuộc sống không phải thế. Đổi mới gì mà lớp học vẫn có sĩ số trên 40 em, phòng học vẫn là những băng ghế dài sòng sọc bốn em một bàn.
Đổi mới gì mà chúng con không được đụng đến cái máy overhead mà thầy từng khản cổ mắng chúng con là lười biếng không biết nâng cấp kiến thức. Đổi mới sao được khi mà con vừa chia nhóm để HS thảo luận thì đã bị tổ trưởng chuyên môn nhắc nhở rằng giờ dạy của con đã để HS làm ồn đến các lớp bên cạnh (!). Còn hiệu trưởng thì nhắc nhở con kết quả tốt nghiệp không cần đến những buổi thảo luận ồn ào thế đâu. Con phải làm thế nào, thưa thầy?

Dạ thưa thầy!
Trưa nay, một nữ sinh lớp con đang ngồi trong lớp tự nhiên ho khan, mặt tái xanh rồi nôn thốc nôn tháo ở cuối lớp. Vốn có chút kiến thức y học, con nhìn con bé rồi mặt con cũng tái xanh theo. Rốt cuộc, con bé và thằng bé người yêu của nó chuẩn bị ra hội đồng kỷ luật. Một đám cưới đã diễn ra, thầy ạ. Đám cưới mà buồn hơn đám ma...
Con buồn và thấy mình bất lực quá. Tại sao nhà trường chúng ta không dạy giáo dục giới tính cho trẻ? Chúng ta sợ vẽ đường cho hươu chạy hay là để mặc hươu chạy vào bụi rậm? Thầy ơi, con đau lòng biết mấy khi biết hiện nay tỉ lệ nạo phá thai của trẻ vị thành niên ở nước ta thuộc vào hàng cao nhất thế giới.
Con thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. Chúng con - những thầy cô giáo - có lỗi quá phải không thầy? Tại sao chúng con không dám mạnh dạn nói đến những điều đó trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm? Tại sao chúng con biết mà vẫn mũ ni che tai?

Dạ thưa thầy!
Chiều nay con đi dạy vẽ, băng qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ con nhìn thấy một cụ già mù râu tóc bạc phơ, ăn mặc rách rưới đang đứng chìa tay xin tiền. Một tốp học sinh chạy ngang vứt vào đó nhiều tờ giấy cắt hình chữ nhật, chúng nó đợi ông lão cất tiếng cảm ơn rồi cười hô hố.
Thầy ơi, lòng con đau đớn quá! Đám học trò ấy không đeo phù hiệu trường con dạy, con đã thoáng thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện điều ấy, rồi con lại thở dài. Biết đâu chừng học trò của con cũng làm vậy mà con chưa bắt gặp. Thầy ơi, có phải lỗi tại chúng con không biết dạy các em kính trọng người già, thương yêu kẻ bần hàn, không biết cách thắp lửa nhân ái trong lòng các em?
Thầy ơi, chúng con dạy môn giáo dục công dân với những bài hàng chục trang sách cho HS khối 10 về cơ bản triết học, về qui luật vật chất và ý thức. Tuổi 16 của học trò con có hiểu được triết học không hả thầy?

Dạ thưa thầy!
Tại sao chúng con không được dạy cho HS những bài học giáo dục công dân bắt đầu từ tình yêu quê hương gia đình hàng xóm, yêu con đường nho nhỏ dẫn ra bờ sông, yêu mùa lúa vàng trĩu bông đượm giọt mồ hôi của người cày cấy... Sao chúng con không được dạy giáo dục công dân cho HS bằng những mẩu chuyện về tâm hồn cao thượng, rằng một người mạnh là người nâng người khác trên đôi vai của mình?

Dạ thưa thầy!
Tháng rồi con nằm viện mà đêm cứ mơ về kỳ thi chọn HS giỏi của tỉnh con. Thầy ơi, con vẫn nhớ lời thầy dạy, dạy học trò giỏi là dạy học trò tư duy và phương pháp. Thế nhưng khi con lãnh đội tuyển, hiệu trưởng không nói như thầy mà giao chỉ tiêu bao nhiêu giải. Thầy tha lỗi cho con khi con dạy học trò đi trên những lối đi quen mòn để bảo đảm cho có kết quả.
Con hèn quá phải không thầy? Thầy vẫn dạy con mỗi nhà giáo là một nhà khoa học, phải đam mê khoa học mình theo đuổi suốt đời. Vậy mà con đã không dạy học trò mình đam mê mà chỉ dạy chúng đối phó với các kỳ thi HS giỏi. Rồi con lại phập phồng lo sợ chúng không học vẹt bằng những đứa khác, sợ những bất công trong thi cử làm chúng bị rớt. Con thật chẳng ra gì phải không thầy?

Dạ thưa thầy!
Sáng qua, đứa học trò thông minh nhất của con đã hỏi con rằng lớn lên nó có nên làm nghề giáo như con không? Câu hỏi ấy giống như câu mà con đã hỏi thầy nhiều năm trước đây. Con chẳng biết trả lời thế nào. Đang phân vân thì nó lại hỏi tiếp rằng tại sao thầy cô giáo cứ dạy những điều mà bản thân họ không thích hay biết không hợp lý mà vẫn dạy. Nó nói rằng nó đã đọc trong một tháng để biết sơ qua những tác phẩm của Nguyễn Du và cần thêm ngần ấy thời gian để đọc Hồ Xuân Hương. Thế mà tại sao con chỉ dạy có mấy tiết làm sao nó hiểu!
Thưa thầy, tại sao chúng con là giáo viên trực tiếp đứng lớp mà không ai cho chúng con quyền được lên tiếng về những bất cập của chương trình và sách giáo khoa mà chúng con đang dạy?

Dạ thưa thầy!
Thầy hãy trả lời con biết nên làm thế nào để đi tiếp cho trọn đường trần với nghề giáo mà con đã trót yêu? Bức thư này con viết cho thầy trong một đêm dài của tháng mười một. Con thành tâm chúc thầy và những bạn đồng nghiệp của con sớm có lời giải đáp cho những câu hỏi nhức nhối tận đáy lòng. Có một điều chắc chắn rằng con sẽ đi tiếp con đường mình đã chọn. Bởi vì nếu bỏ chạy là hèn nhát. Nhưng con cần một lời tiếp sức, thầy ơi!

zodiac
19-11-2009, 14:49
Ngọn nến thứ tư


(Hoathuytinh.com)

Trong một căn phòng. Bầu không gian tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến. Cây nến thứ nhất than vãn: "Ngọn lửa của ta là biểu tượng của sự thái bình, hòa thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người, thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể: "Ta là Niềm tin. Thế nhưng trong thế giới này hình như ta trở nên kẻ thừa thải, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống chạy theo thời không cần tới niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ tắt, tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc". "Ta là Tình yêu - ngọn nến thứ ba nói - Nhưng ta không còn đủ sức để toảa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quênluôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt nhất của mình". Dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa vụt tắt.

Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa vẵn tiếp tục phát ra ánh sáng, nhấp nháy như ngôi sao độc nhất giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên: "Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa bình. Niềm tin. Tình yêu phải luôn tỏa sáng tới cùng kia mà!". Cây nến thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng lên tiếng đáp lời cô gái: "Đừng lo. Tôi là Hy vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mong manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa bình, Niềm tin và Tình yêu".

Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư - Hy vọng - thắp sáng trở lại các cây nến khác.

zodiac
19-11-2009, 20:55
Sự tích bảy sắc cầu vồng



(Hoathuytinh.com)

Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.

Màu lục bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.

Màu xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh và dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại được đều nhờ vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.

Màu tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và tùng phục.

Màu vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt trăng vàng, các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế giới. Vắng tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.

Đến lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi tôi nhuộm bầu trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai nhớ đến các bạn nữa.

Màu chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem nào. Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên hời hợt, thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.

Đến lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là “xếp sòng”. Ta là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là lửa. Ta là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.

Và rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng thật sự. Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt đến, tiếp theo ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát cánh lại để che chở cho nhau.

Mưa nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.

Các màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau. Mưa khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa giải.

***

Tình bạn rực rỡ như bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Đỏ là quả chín, cam là ngọn lửa bất diệt, vàng là ánh dương chiếu rọi, lục là cây cỏ bừng mạch sống, lam là dòng nước trong xanh, chàm là niềm mơ ước trong tim, tím là nụ hoa sắp nở. Chúng ta hãy cùng nhau chung tay chăm sóc tình bạn để tình bạn trổ nụ đơm hoa nhé!

THẢO VY(penserpositif.fr)