ke vo danh
10-11-2009, 20:35
Một người em đã nhắn cho tôi, vài câu ngắn ngủi. Nhưng dù chỉ vài câu, cũng cảm thấy có chút gì đó bâng khuâng. Nhắn rằng: "Từ khi anh trở lại với tem, hình như anh đã khô khan ra hẳn?!".
Tôi đã trả lời lại cho em rõ, việc gắn bó với tem của tôi trước kia, vì những lý do ngoài ý muốn nên đã bị gián đoạn và...mất tin tức của nhau một thời gian rõ dài. Tình cờ trở lại, có thể cũng là một cảm giác từa tựa như hai người yêu nhau rồi xa nhau, bỗng chốc gặp để bỡ ngỡ nhận ra rằng, đã từng có lúc hai ta thề non hẹn biển cùng nhau...Sự trở lại tình cờ này, tôi đã từng có lúc tâm sự vụn lưng chừng ở đây thì phải.
Khi gặp lại, có thể có những vồn vập, chăm sóc và năng tới lui là chẳng qua, như muốn kéo lại cái khoảng thời gian đã quá lâu mà không ngó ngàng gì tới nhau. Và điều đó, tôi đã có những thiếu xót với em tôi, mới khiến nhận được những lời trách móc nhẹ nhàng đó...
Người sưu tầm tem (hoặc bất cứ bộ môn nào đó), có phải là những người khô khan? Cũng lạ, vì sưu tầm gì cũng là một bộ môn nghệ thuật cơ mà! Mà đã là nghệ thuật, dĩ nhiên không thể không có được một tấm lòng hướng tới chân - thiện - mỹ. Và vì thế, không thể là những "kẻ khô khan tình cảm". Đó là tôi tự bào chữa như thế. Nhưng quay đi quay lại, quả thực, có chút gì đó khô khan từ dạo gần đây.
Nhìn lại diễn đàn, thấy thiếu mất một khoảng trời xanh xanh dành cho, thí dụ: thơ, văn, hội hoạ cũng như một góc nhỏ để mọi người có thể trải rộng ra được những suy cảm của chính mình. Nôm na là một góc nhỏ văn chương, mà hoàn toàn không dính dáng gì về tem cả!
Tôi đã từng có ý nghĩ này, định một ngày đẹp trời nào đó, sẽ yêu cầu ban chủ nhiệm diễn đàn tạo ra thêm. Nhờ vào đó, sau những giờ phút hồi hộp, căng thẳng, mệt mỏi vì truy lùng tem quý, buôn bán lời lỗ...Mọi người đều có thể thoải mái khi bước chân vào khu vườn nhỏ này, nhẹ nhàng ngồi xuống và cùng nhau hưởng lấy một phút vui. Cho dù có ngắn ngủi, nhưng sẽ là một cảm thụ nhẹ nhàng và tình tứ. Mặc cho những xô bồ cuộc sống như đeo đuổi từng giây phút...
Trong khi chờ ban chủ nhiệm đồng ý tạo thêm một mảnh vườn nhỏ. Tôi gửi tạm vào đây một bài viết ngắn của cô em. Rất đơn giản, nhưng với riêng tôi, đó cũng có thể là điều mà không ít người trong chúng ta đã cảm thấy, khi bất chợt trở về một nơi chốn đã từng có lần ghé qua. Đọc xong, thấy vui vui, vì biết rằng chính mình chưa tới lúc quá khô khan, như cô em đã vội nghĩ.
kvd.
Tôi đã trả lời lại cho em rõ, việc gắn bó với tem của tôi trước kia, vì những lý do ngoài ý muốn nên đã bị gián đoạn và...mất tin tức của nhau một thời gian rõ dài. Tình cờ trở lại, có thể cũng là một cảm giác từa tựa như hai người yêu nhau rồi xa nhau, bỗng chốc gặp để bỡ ngỡ nhận ra rằng, đã từng có lúc hai ta thề non hẹn biển cùng nhau...Sự trở lại tình cờ này, tôi đã từng có lúc tâm sự vụn lưng chừng ở đây thì phải.
Khi gặp lại, có thể có những vồn vập, chăm sóc và năng tới lui là chẳng qua, như muốn kéo lại cái khoảng thời gian đã quá lâu mà không ngó ngàng gì tới nhau. Và điều đó, tôi đã có những thiếu xót với em tôi, mới khiến nhận được những lời trách móc nhẹ nhàng đó...
Người sưu tầm tem (hoặc bất cứ bộ môn nào đó), có phải là những người khô khan? Cũng lạ, vì sưu tầm gì cũng là một bộ môn nghệ thuật cơ mà! Mà đã là nghệ thuật, dĩ nhiên không thể không có được một tấm lòng hướng tới chân - thiện - mỹ. Và vì thế, không thể là những "kẻ khô khan tình cảm". Đó là tôi tự bào chữa như thế. Nhưng quay đi quay lại, quả thực, có chút gì đó khô khan từ dạo gần đây.
Nhìn lại diễn đàn, thấy thiếu mất một khoảng trời xanh xanh dành cho, thí dụ: thơ, văn, hội hoạ cũng như một góc nhỏ để mọi người có thể trải rộng ra được những suy cảm của chính mình. Nôm na là một góc nhỏ văn chương, mà hoàn toàn không dính dáng gì về tem cả!
Tôi đã từng có ý nghĩ này, định một ngày đẹp trời nào đó, sẽ yêu cầu ban chủ nhiệm diễn đàn tạo ra thêm. Nhờ vào đó, sau những giờ phút hồi hộp, căng thẳng, mệt mỏi vì truy lùng tem quý, buôn bán lời lỗ...Mọi người đều có thể thoải mái khi bước chân vào khu vườn nhỏ này, nhẹ nhàng ngồi xuống và cùng nhau hưởng lấy một phút vui. Cho dù có ngắn ngủi, nhưng sẽ là một cảm thụ nhẹ nhàng và tình tứ. Mặc cho những xô bồ cuộc sống như đeo đuổi từng giây phút...
Trong khi chờ ban chủ nhiệm đồng ý tạo thêm một mảnh vườn nhỏ. Tôi gửi tạm vào đây một bài viết ngắn của cô em. Rất đơn giản, nhưng với riêng tôi, đó cũng có thể là điều mà không ít người trong chúng ta đã cảm thấy, khi bất chợt trở về một nơi chốn đã từng có lần ghé qua. Đọc xong, thấy vui vui, vì biết rằng chính mình chưa tới lúc quá khô khan, như cô em đã vội nghĩ.
kvd.