PDA

View Full Version : Bí mật của cuộc - đời - buổi - sáng


lovelisady
16-02-2011, 13:11
Không hiểu sao tôi vẫn nhớ mãi những buổi sáng tháng Mười ở bản tôi. Đó là những giây phút kỳ diệu! Sương mù phủ kín cánh đồng, dòng Quây Sơn ngủ vùi trong làn khói trắng, những hạt sương lung linh như ngọc nhảy nhót cùng làn gió nhẹ...<BR />

<BR />

http://tuvantamly.vn/images/stories/phong_Canh/song-nui-trong-bai.jpg
<BR />

Tất cả những hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy bình minh nào đẹp hơn. Chỉ có thể ưỡn ngực hít thật sâu cái không khí thanh sạch ấy. Sự thanh sạch ngấm vào cơ thể, lan tỏa khắp nơi, tinh thần sảng khoái, gân cốt giãn ra, mạch máu lưu thông... Tôi nghĩ, nếu cứ sống như thế, ắt hẳn một ngày sẽ biến thành tiên. Còn bây giờ tôi phải đón chào bình minh bằng tiếng xe cộ, tiếng rao bán hàng rong, tiếng cãi vã... Tôi uể oải, mệt mỏi lê ra khỏi giường và vội vã đến công sở.<BR />

Một ngày đông nghẹt xe cộ, ngột ngạt bởi các loại khí thải. Thế đấy, người thành phố luôn phải đón chào bình minh bằng những hình ảnh như thế! Thật tội nghiệp cho họ, buổi tối họ thải rác ra đường, thì buổi sáng họ lại tập thể dục và hít vào - thở ra ngay cạnh đống rác họ vừa thải đêm qua. Tôi vẫn tự hỏi, liệu với những bài tập thể dục như vậy sức khỏe có khá hơn? Hay chỉ là liệu pháp tinh thần với những người thành phố? Gần nhà tôi có vài cụ, cứ đến tối là rủ nhau đi bộ, họ cần mẫn sải những bước chân bên cạnh tiếng gầm rú của xe cộ, của rác rưởi, của khói bụi, phổi họ hít đầy những tạp chất đó liệu gân cốt có săn chắc và bệnh tật có tan biến hay không? Đó cũng chỉ là những liệu pháp tinh thần giết thời gian hơn là dành cho sức khoẻ. Tôi tin như thế. Có những lúc tôi không muốn thức dậy, tôi muốn ngủ vùi và không bao giờ dậy nữa. Tôi sẽ sống mãi trong giấc mơ. Đó là những giấc mơ của một kẻ gàn dở - vâng, tôi là một kẻ gàn dở! Chỉ có những kẻ gàn dở như tôi mới đánh đổi cuộc sống như bây giờ. Cái ngày quyết định về thành phố tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi hứa với vợ hãy để tôi suy nghĩ trong sáu tháng. Cuối cùng tôi liều lĩnh ra đi. Hồi đó tôi chưa có nhà nên ở nhờ cơ quan vợ. Buổi tối tôi trải chiếu ra nằm ngay trong phòng làm việc và buổi sáng phải dậy thật nhanh trước khi các đồng nghiệp đến làm việc. Hồi ấy vợ tôi vừa sinh con, nên phải vội vã lau chùi sàn nhà và bế con ra khuôn viên lánh mặt. Mỗi lần như thế tôi lại rơi nước mắt. Khổ cho con gái tôi, nó phải theo bố mẹ sống một cuộc sống chui lủi như những kẻ lang thang. Cũng những giây phút ấy, cái buổi sáng tháng Mười thanh sạch ở bản tôi lại hiện lên. Nó như thách thức, mời gọi và nói với tôi rằng: hỡi kẻ ngờ nghệch kia, ngươi đã biết thế nào là thành phố chưa? Ngươi là kẻ gàn dở, là kẻ đần độn và luôn ảo tưởng về chính mình… Nơi đây không có chỗ cho nhà ngươi! Nó sẽ biến ngươi trở thàng người khác, trở thành kẻ khốn khổ bị tù đày trong chính những tham vọng của ngươi! Tôi đã khóc! Vâng tôi khóc, khi nhìn hình ảnh người vợ gầy gò bế con ra khuôn viên. Đứa con gái ba tháng tuổi tội nghiệp của tôi vẫn ngon giấc, nó đâu biết bố mẹ nó phải sống như thế. Bây giờ cuộc sống có khá hơn chút ít, mỗi lần nhìn con gái ngủ, tôi lại nhớ buổi sáng cay đắng đó. Cũng có thể như thế mà tôi không bao giờ thấy buổi sáng ở Hà Nội đẹp, kể cả những buổi sáng mùa thu. Người ta đã hết lời ca ngợi buổi sáng mùa thu ở Hà Nội. Bản tôi - cái bản bé nhỏ nằm nép mình bên dòng Quây Sơn thơ mộng, ở đó buổi sáng thật đẹp! Hồi mười ba tuổi, tôi thầm yêu một cô gái. Cô ấy hơn tôi hai tuổi, cái tuổi trăng tròn con gái bao giờ cũng đẹp! Cô gái ấy có khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm, đôi má lúm đồng tiền, cùng cái răng khểnh rất duyên... Tôi đã mê. Mê đến cuồng dại người con gái đóMỗi buổi sáng tôi thường thấy cô ấy đi gánh nước ở bến sông. Đôi chân to khỏe, cùng cái eo rắn chắc của người con gái dậy thì nhịp nhàng bước trong sương sớm. Mỗi lần thấy tôi, cô đều nhoẻn cười, chào em. Tôi rất ghét cách xưng hô ấy. Tôi cố tình dậy thật sớm để gánh nước cùng cô ấy. Buổi sớm, sương khói tỏa kín mặt sông, cái bến nước như cảnh tiên hiện ra. Cô ấy cúi xuống múc nước, tiếng nước vỗ vào bờ, vài con cá thấy động lao vút lên, lúc đó tôi thấy cô ấy như một nàng tiên - một nàng tiên hiện ra trong sương sớm. Tôi thề rằng đến mười tám tuổi tôi sẽ bảo mé sang hỏi cô ấy làm vợ. Nhưng giấc mơ ấy đã không thành hiện thực. Khi mười tám tuổi tôi đã đi học xa và cô ấy lấy chồng. Tôi có buồn nhưng còn đó những hình ảnh đẹp, nó vẫn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.<BR />

<BR />

Thỉnh thoảng, ở nơi thành phố này tôi vẫn mơ thấy cái bến nước sương khói xưa kia. Cô ấy lại hiện ra, đôi má lúm đồng tiền, cái răng khểnh, cùng đôi chân khỏe mạnh, bộ ngực căng tròn sức sống, nhoẻn miệng chào tôi. Nhưng lần này cô ấy nói: “Chào anh”. Tôi run run cầm lấy tay cô ấy, chúng tôi nhìn nhau say đắm, cả mặt sông như nín lặng, sương khói cũng ngừng bay... Bỗng một tiếng rú còi đâu đó vang lên, tôi giật mình tỉnh giấc, ngẩn ngơ như kẻ mất vàng, thẫn thờ như kẻ tâm thần. Ôi! đó chỉ là giấc mơ - giấc mơ đến từ một quá khứ đẹp. Tôi lại là tôi - một kẻ gàn dở lại vội vã lao ra khỏi nhà, vội vã ăn sáng, vội vã đến công sở, vội vã làm việc, vội vã về nhà, vội vã đi vào giấc ngủ với những mộng mị chẳng bao giờ có thật.<BR />

<BR />

Mộng mị, uể oải là cảm giác bắt đầu của buổi sáng khi tôi thức dậy. Những lúc như vậy, tôi thèm khát trông thấy cái bến nước sương khói xưa kia và cô gái tôi yêu. Những giấc mơ ấy luôn làm tôi đau đớn, có những lúc tôi muốn quên đi, xóa hẳn nó trong bộ nhớ gàn dở của tôi, nhưng chẳng bao giờ tôi làm được điều đó. Cô gái ấy vẫn hiện ra, cái bến nước kia vẫn hiện ra. Liệu đó có phải là cái giá tôi phải trả sau nhiều năm lặn lội ở đô thành? Đây là cái giá quá đắt mà cả đời tôi không tài nào trả nổi, trừ khi tôi chết. Ôi! Cố hương - nơi tôi đã rời xa! Với tôi, chỉ còn có giấc mơ là có thể trở về và sống êm đềm với nó. Có lần tôi muốn ra nước ngoài và đã có cơ hội. Tôi đã mê muội muốn ra đi, tôi muốn tới một nơi mà bình minh êm đềm đón chào. Nhưng không thể, vì tôi biết chắc rằng chẳng nơi nào trên thế gian này có bình minh yên lành bằng bản tôi.<BR />

<BR />

Đối với tôi là thế, nếu bây giờ tôi không còn mơ thấy bình minh của làng tôi, có lẽ tôi sẽ chết. Chỉ có những giây phút ấy mới đủ khí lực để giúp tôi đi qua những nhọc nhằn ở nơi phố phường này. Có dạo thấy tôi khó ngủ, vợ đã khuyên tôi nên đi khám. Nhưng tôi không đi vì tôi biết chắc mình chẳng bị bệnh gì, ngoài những giấc mơ kia luôn ám ảnh. Có lần thấy tôi vẽ bức tranh người con gái quảy nước, vợ tôi hỏi đó là ai? Tôi trả lời đó là người tôi yêu. Cô ấy đã cười hỏi mãi về nhân vật trong tranh đó. Tôi không muốn kể một câu chuyện buồn của mình cho vợ nghe nên đã im lặng. Tôi sợ hãi nếu một ngày kia tôi không còn mơ thấy cô ấy và cái bến nước xưa kia nữa, nếu vậy tôi sẽ ra sao?! Tôi sẽ trở thành một kẻ trống rỗng, chỉ biến vội vã kiếm tiền, vội vã hưởng thụ, vội vã hít thở bên đống rác mà mình vừa thải ra đêm qua.<BR />

Nói cho đúng hơn tôi sẽ trở thành người kiệt khô vì trong giấc ngủ chỉ còn ác mộng. Tôi không muốn thế, nhưng để vượt qua được nó là điều rất khó khăn và chẳng có gì đảm bảo. Có thể tôi quá cực đoan với cuộc sống của thành phố. Nhưng tôi muốn nói thật, nghĩ thật và hành động thật. Và cái suy nghĩ thật ấy đã làm tôi bị tổn thương. Đó là những năm sinh viên tôi có một cô bạn người Hà Nội, cũng có thể cô ấy chỉ là người sống ở Hà Nội mà thôi. Điều này không quan trọng, nhưng hồi đó trong mắt tôi cô ấy quá hoàn hảo và lịch lãm. Tôi chưa bao giờ thấy một người con gái có bàn tay thon, trắng, mịn đến thế. Cả những bộ trang phục cô ấy thường mặc cũng làm tôi choáng ngợp. Mỗi lần cô ấy xuất hiện với chiếc xe máy đời mới với mùi nước hoa thoang thoảng đến kỳ lạ, tôi - một trai bản chính hiệu - cứ ngây mắt mà nhìn. Học với nhau đến hai năm tôi vẫn chưa một lần trò chuyện với cô ấy. Nhưng không hiểu thế nào cô ta thường trêu trọc tôi, cũng có thể vẻ ngờ nghệch của tôi làm cô ấy tò mò. Đến một hôm tự nhiên cô ta đưa cho tôi một cái thiệp mời sinh nhật. Tôi suy nghĩ rất lâu về điều này. Có cái gì đó kỳ lạ đang xảy ra. Tôi đã không muốn đi, nhưng vì quá tò mò muốn biết người thành phố tổ chức sinh nhật như thế nào. Tôi đi. Tôi đã đứng rất lâu ở cổng nhà cô ấy, cuối cùng cũng đủ dũng khí nhấn chuông. Một cảnh tượng choáng ngợp trước mắt tôi: rượu vang và âm nhạc. Gia đình bạn tôi làm nghệ thuật nên họ sang trọng và lịch lãm. Trong ánh sáng lung linh của đèn điện, họ chạm cốc, họ nhảy với nhau. Tôi đứng như một pho tượng, lúc nào cũng thấy chân tay mình thừa ra - ngờ nghệch đến thảm hại. Rồi tôi ra về. Cô bạn ra tiễn đến cổng, bảo tôi dừng lại. Tôi như cái máy chẳng hiểu gì cả. Bỗng cô ấy hôn tôi một cái. Đất dưới chân tôi như thụt xuống, mọi thứ ù ù như người ta ném tôi xuống thung sâu. Cô ấy cười và bảo tôi đi về, khi ấy thấp thoáng tôi thấy một bóng người đằng sau. Đêm đó tôi như người mộng du đạp xe lang thang trên phố. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nụ hôn ấy đè lên tôi nặng như đeo đá. Tôi cười, rồi mếu máo, rồi huyễn hoặc, rồi mơ tưởng… những cảm xúc cứ đan xen một cách độc ác! Vì tôi cứ nghĩ nụ hôn kia là thậtRất lâu sau, tôi mới đủ dũng khí để hỏi cô ấy về nụ hôn kia. Cô ấy cười tít mắt và giải thích với tôi rằng chỉ muốn trêu cái anh chàng đang theo đuổi cô ấy mà thôi. Nghĩa là cái anh chàng mà tôi lờ mờ trông thấy phía sau ở buổi tối sinh nhật kia. Tôi rất buồn, tôi muốn hét vào mặt cô ấy rằng đừng bao giờ đùa với tôi kiểu ấy. Nụ hôn với người Tày là linh thiêng lắm! Người ta được phép hôn khi tình yêu đến! Với người Tày có thể cho tất cả, nhưng với tình cảm không được phép đùa cợt, đặc biệt với nụ hôn. Người Tày chỉ yêu nhau sau khi cưới, tất nhiên chỉ hôn khi yêu nhau… Tôi rất muốn hét lên như vậyCũng có thể từ đấy mà tôi cực đoan với thành phố và luôn luôn dè chừng với những cô gái. Tôi luôn sợ họ! Sợ sự đùa cợt vô tình của họ. Và tôi hiểu thật giả ở nơi phố phường này là chuyện bình thường, ngay cả với những nụ hôn. Bây giờ thì tôi hiểu, còn trước kia tôi vẫn nghĩ nó là thật, chính vì thế tôi đã bị tổn thương. Giờ đây, sự thật chỉ hiện về trong giấc mơ của buổi bình minh ở bản tôi. Còn những gì tôi đang nhìn thấy, đang sống với nó ở nơi phố phường này chỉ là giả. Có thể lắm chứ! Vì thế tôi hay mơ và không muốn thức dậy khi bình minh thành phố đón chào. Tôi có ông bạn nhà thơ rất có tài, ông ta giỏi kiếm tiền và theo tôi ông ta là người biết hưởng thụ nhất. Ông ta về quê xây nhà, làm vườn và mỗi thứ bảy lại về quê. Có lần tôi về chơi, buổi tối ngồi uống trà ngoài vườn, nghe tiếng côn trùng rả rích mới thấy tâm hồn như được gột rửa, một cảm giác thanh sạch chạy khắp người. Sớm hôm sau, tôi thức dậy với những tia nắng rải rực rỡ khắp vườn, rồi bất chợt bóng một thôn nữ đi qua, cũng đôi má tròn trịa, cái eo rắn chắc, đôi chân to khỏe và nhoẻn cười với tôi. Lúc ấy tôi mới biết đêm qua mình ngủ quá ngon. Còn gì hơn cuộc sống như thế nữa, đó chính là thiên đường mà chúng tôi đang hưởng thụ, chỉ có nhà thơ kia mới biết. Tôi thật sự khâm phục ông ta. Tôi tự thầm hứa với mình, sẽ cố kiếm tiền về quê dựng cho riêng mình một cái nhà sàn, sống những ngày cuối đời êm đẹp bên cái bến nước xa xưa kia. Nếu được như thế mọi cố gắng bây giờ sẽ là không vô ích, còn nếu không thực hiện được, tất cả sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng tôi vẫn còn là kẻ may mắn, ít ra trong những giấc mơ, tôi vẫn còn được sống trong buổi bình minh kỳ diệu. Ừ, chỉ là mơ thôi, nhưng vẫn còn may mắn, chỉ có những kẻ gàn dở như tôi mới thấy may mắn. Thật đấy!<BR />

<BR />

A Sáng (VieTimes)<BR />