Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF)

Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF) (http://www.vietstamp.net/forum/index.php)
-   Tác phẩm của Bạn (http://www.vietstamp.net/forum/forumdisplay.php?f=54)
-   -   CLB thơ văn (http://www.vietstamp.net/forum/showthread.php?t=259)

ngotthuha231 20-12-2007 14:27

CLB thơ văn
 
:( :( :( :( :( :(

ngotthuha231 20-12-2007 14:31

Lối xưa .

Anh và Em
mình từng qua lối cũ
......................
chiều...
Em và Em
qua góc phố khi xưa
Ấm Nồng đã thảng qua
Đi tìm nơi Lạnh Lẽo
Hạnh Phúc bật khóc
khi Anh ra đi
Nối Nhớ chẳng nguôi
đi tìm Kỉ Niệm
Thời Gian lặng lẽ
trở thành Nhớ Thương
.......................
lối cũ Ta về
Chiếc lá non lìa cành
Gió ... Lá ...Em...Góc phố quen

ngotthuha231 14-01-2008 12:32

Trả lại cho nhau

Anh trả cho em chiều buông tắt nắng
Của những ngày êm ả dưới triền đê
Hoa tím ngày xưa nay còn trong dĩ vãng
Mối tình đầu gửi lại với thời gian

Em trả cho anh chiều mưa ta hò hẹn
Cơn Mưa đầu mùa chợt đến,chợt đi
Em hỏi anh liệu tình ta có thế
Câu trả lời anh gửi ở trong mưa

Anh trả cho em màu xanh của gió
Ngày xa xưa anh đuổi bắt cùng em
Còn lá ư ? Lá rời cây bay mãi
Cuộc tình mình xin gửi gió mang đi

Em trả anh niềm tin trong im lặng
Mưa đầu mùa ,dưới tán lá, chờ anh
Anh đến,anh đi,anh là dĩ vãng
Nụ cười buồn em gửi ở trong mưa

Còn gì nữa chăng ta quên chưa trả
Những kỉ niệm ở mãi với lòng ta
Mưa quá khứ ta hòa cùng nước mắt
Ta còn quên chưa trả lại ........Trái Tim




Tặng ai hiểu thơ em viết

ngotthuha231 23-01-2008 12:23

Cơn mưa mùa đông

Mình gặp nhau ngày mưa anh nhỉ?
Mùa đông mưa trời thêm độ lạnh
Đứng nép vào anh mưa vẫn hắt
Dù em thấy hơi ấm trong tim

Mình hẹn nhau ngày mưa anh nhỉ?
Giận hờn vu vơ ...em không đến
Chờ em,anh chờ trong buốt giá
Cuộc tình mình...bong bóng tan đi

Mình rời nhau ngày mưa anh nhỉ
Cơn mưa buồn thêm giá cùng em
Nếu biết trước tình mình lầm lỡ
Chắc cơn mưa sẽ rơi giọt buồn

Em chờ anh trong cơn mưa cuối
Tìm không thấy vai anh ướt nước
Hình bóng anh màn mưa khuất lấp
Em vẫn đợi anh về trong mưa

open 24-01-2008 13:55

:))Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
:-h

hat_de 24-01-2008 16:13

mỗi con tem là 1 nốt nhạc
để chúng ta viết lên nhạc phẩm cho riêng mình


thơ ...con kiến .... hi hihi...xấu hổ quá :((...tự an ủi mình... mình là nhà tem hổng phải nhà ... thơ... hihi :D

breanjohan 27-02-2008 23:30

LOVE IN EDEN
Yesterday was a sweet sublime dream,
Our skins touched with soft honey laced breeze
The lovers walked by the trickling stream
To a lake of bulrushes and trees
A mossy bed, branches shaded sun
Ripe full berries and hips gently sway.
A sudden bird cry the day is done
But a flutter soon resumes loves play.
Heavens face smiles sweetly down on me
A pink wild rose sooths the thrashing soul
To an age of timeless ecstasy
Blissful happiness natures true goal
Oh if this hour was eternity.
The rustling of the leaves ends the bliss.
We arise from the tranquility
To walk this field of good service
And gaze at the lands vernal beauty
Swift hovering of blue dragonflies
Like some tapestry of sapphires so bright.
Warm memories are like sweet blue skies
Her loving eyes dance like stars at night

breanjohan 27-02-2008 23:30

DEPRESSION

The deaf cry,but some friends do not hear.

The blind cry but some friends do not see.

The depressed cry but some friends do not feel.

The wronged cry but some friends do not think.

Some friends have ears but do not hear.

Some friends have eyes but do not see.

Some friends have hearts, but do not feel.

Some friends have brains but do not think.

hat_de 05-03-2008 23:34

thơ 8-3 trên mạng

Em cứ ngồi ngắm hoa
Em cứ ca cứ hát
Anh sẽ lo rửa bát
Anh sẽ lo quét nhà
Anh sẽ lo giặt là
Em uống gì anh pha
Chợ gần hay chợ xa
Anh lần ra được hết
Món em ưa anh biết
Em cứ chờ mà xem
Em đánh phấn xoa kem
Anh nhặt rau vo gạo
Em ung dung đọc báo
Anh tay nấu tay xào
Anh tự làm không sao
Đừng lo gì em nhé
Tà áo em tuột chỉ
Đưa anh khâu lại giùm
Nho anh mua cả chùm
Buồn mồm em cứ nếm
Bạn gái em mà đến
Cứ vô tư chuyện trò
Anh tắm cho thằng cu
Rồi anh ru nó ngủ
Màn hình bao cầu thủ
Nghe em hét "vào rồi"
Hết một ngày em ơi
24h thôi nhé. (8/3)

chie 06-03-2008 16:06

8/3 mà đấng mày râu nào cũng được thế này thì tốt nhỉ!Chị em chỉ cần có vậy thôi chứ đâu cần quà cáp, hoa hoét gì.Tiếc là 365 ngày mới có 1 ngày 8/3.

chie 07-03-2008 09:22

Tặng tất cả các đấng nam nhi, các đức ông chồng, các đại trượng phu vì sự " hi sinh" trong ngày của chị em phụ nữ.


KHI VỢ VẮNG NHÀ



Khi vợ vắng nhà, anh đưa con đến lớp
Khi vợ vắng nhà, anh đi chợ
Khi vợ vắng nhà, anh thổi cơm
Khi vợ vắng nhà, anh tự giặt quần áo
Khi vợ vắng nhà, anh quét nhà và lau cửa sổ
Sớm em về, thấy con đã đi học
Buổi em về, tủ lạnh đã đầy đồ ăn
Trưa em về, cơm dẻo canh ngon
Chiều em về, con bi bô ra đón mẹ
Tối em về, cửa nhà sạch sẽ tinh tươm
Em bảo anh: dạo này "ngoan" thế!
_Có gì đâu em à, hôm nay 8/3!

ngotthuha231 07-03-2008 18:06

Gửi đến em...


Tôi gửi đến em chiều buông mắt nắng
Hoa tím ngày xưa thôi chẳng tìm về
Câu thơ khờ của một thời vụng dại
Hoàng hôn nào tím sẫm những triền đê

Tôi gửi đến em nắng vàng mộng ước
Lối đi nào hai đứa bước qua chung
Phượng vĩ ,ve kêu râm ran vòm lá hạ
Để bay giờ nỗi nhớ cứ mông lung

Tôi gửi đến em một sớm mùa đông
Cái rét ngọt run run manh áo cộc
Gò lưng đạp trên con đường gió thốc
Ngô nướng ven đường lễ mễ khói chiều sương

Gửi tới em một buổi sáng đầy mưa
Ướt nhạt nhòa tóc em đen nhánh
Giọt lệ nào lăn trên gò má lạnh
Để nỗi nhớ bây giờ chảy từng giọt vào tim

traitim_trongtulanh 13-03-2008 15:06

ÔI SỐ 7?????(*_*)


Nhân hôm nay tới thứ 7
A đến nhà e đúng 7 giờ.
A gõ của nhà e đúng 7 tiếng.
A đợi e đúng 7 phút.
E hiện ra với anh chiếc áo 7 màu.
Rồi e nói đúng 7 câu.
Hàng ghế mình ngồi đúng 7 chiếc
........................................
........................................

ngotthuha231 16-03-2008 12:13

Em mười tám

Em bỏ quên mười sáu
Trên thềm nhà đầy hoa
Mười bảy đã qua đi
Em bước vào mười tám

Gặp em trên lối cũ
Ta lại chòng ghẹo em
Chợt nhận ra một điều
Em đã thành thiếu nữ

Đâu rồi gốc cây xưa
Ta cùng em khắc chữ?
Đâu rồi nhành hoa phượng
Đầu mùa hái tặng em?

Mắt biếc ngóng trông ai?
Tóc dài em duyên dáng
Đâu rồi nét ngây thơ
Trong tiếng cười trong trẻo?

Gặp lại em ta biết
Hình như mình lớn hơn
Biết nhớ ,biết thương em
Từ khoảng trời cổ tích

Mười tám, ta yêu em...

hat_de 16-03-2008 17:29

từ qua tới giờ mình đang xay Kiều
phát thơ toán loạn

bùa iu c y có nhiều
khốn thay gk 1 liều ... đã đi .... hi hi

chimyen 17-03-2008 02:43

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi hat_de (Post 5054)
từ qua tới giờ mình đang xay Kiều
phát thơ toán loạn

bùa iu c y có nhiều
khốn thay gk 1 liều ... đã đi .... hi hi

Ặc, Hạt _dẻ lảm nhảm cái gì đấy?

hat_de 17-03-2008 07:42

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi chimyen (Post 5079)
Ặc, Hạt _dẻ lảm nhảm cái gì đấy?

lấy Kiều í mà !

chimyen 17-03-2008 14:21

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi hat_de (Post 5081)
lấy Kiều í mà !

Ko hỉu j` cả

hat_de 17-03-2008 14:49

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi chimyen (Post 5100)
Ko hỉu j` cả

lẩy Kiều, hình như là ...cải biên lại 1 số câu sao cho thể hiện ý mình nói, còn giai điệu thơ của cụ Du thì phải, để xem tụi 9x chuyên văn nó phán thế nào, dẻ cũng mù thơ

horsetail 17-03-2008 16:04

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi ngothuha231 (Post 2672)
Trả lại cho nhau

Anh trả cho em chiều buông tắt nắng
Của những ngày êm ả dưới triền đê
Hoa tím ngày xưa nay còn trong dĩ vãng
Mối tình đầu gửi lại với thời gian

Em trả cho anh chiều mưa ta hò hẹn
Cơn Mưa đầu mùa chợt đến,chợt đi
Em hỏi anh liệu tình ta có thế
Câu trả lời anh gửi ở trong mưa

Anh trả cho em màu xanh của gió
Ngày xa xưa anh đuổi bắt cùng em
Còn lá ư ? Lá rời cây bay mãi
Cuộc tình mình xin gửi gió mang đi

Em trả anh niềm tin trong im lặng
Mưa đầu mùa ,dưới tán lá, chờ anh
Anh đến,anh đi,anh là dĩ vãng
Nụ cười buồn em gửi ở trong mưa

Còn gì nữa chăng ta quên chưa trả
Những kỉ niệm ở mãi với lòng ta
Mưa quá khứ ta hòa cùng nước mắt
Ta còn quên chưa trả lại ........Trái Tim



Tặng ai hiểu thơ em viết

Đọc bài nì nhớ đến :

"Trả lại em yêu khung trời đại học, con đường Duy Tân, cây dài bóng mát.....":">

liuxiu 17-03-2008 18:09

Có phải là : "Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát , vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt ..." kô HT ? :D

horsetail 18-03-2008 08:01

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi liuxiu (Post 5109)
Có phải là : "Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát , vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt ..." kô HT ? :D

đúng đúng! :D

hat_de 21-04-2008 20:20

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi horsetail (Post 5123)
đúng đúng! :D

đúng thì típ đêêêêêêêêêêêêêêê :))

ngotthuha231 25-04-2008 15:04

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi hat_de (Post 6298)
đúng thì típ đêêêêêêêêêêêêêêê :))


Phút bất chợt ...

tặng ipo


Cơn gió đam mê
thổi về miền bắc
Cuối thánh Chín,đầu tháng Mười
Gió về se lạnh hồn thu
Tiếng gió vi vu
Cánh diều chao lộng
Gió chơi trò đuổi bắt cùng mây

Rùng mình!
Chơ vơ vạt nắng
Bão bùng!
Gió kéo đổ cây

Đường thăm thẳm
Gió lang thang
Ngọt nồng...
đong đầy hoa sữa
Thu mơ màng
Gió phiêu du...

horsetail 25-04-2008 17:04

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi hat_de (Post 6298)
đúng thì típ đêêêêêêêêêêêêêêê :))

Ca khúc: Trả Lại Em Yêu (Tác giả: Phạm Duy)

Trả lại em yêu, khung trời Đại Học
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát
Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát
Vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt

Trả lại em yêu, khung trời mùa Hạ
Ngọn đèn hiu hiu nỗi buồn cư xá
Vài giọt mưa sa hôn mềm trên má
Tóc em thơm nồng, dáng em hiền hòa.

Anh sẽ ra đi về miền cát trắng
Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng
Anh sẽ ra đi về miền mênh mông
Cơn gió Cao Nguyên, từng đêm lạnh lùng

Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó
Đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ
Đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ
Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về.

Trả lại em yêu con đường học trò
Những ngày Thủ Đô tưng bừng phố xá
Chủ nhật uyên ương, hẹn hò đây đó
Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt

Trả lại em yêu mối tình vời vợi
Ngôi trường thân yêu, bạn bè cũ mới
Đường buồn anh đi bao giờ cho tới?
Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài

Nghe bài hát này ở đây nhé!

breanjohan 01-05-2008 21:15

Hôm nay lên đây post một số tác phẩm tự sáng tác trong thời gian qua, đây là truyện ngắn, chắc câu lạc bộ thơ văn chấp nhận được chứ ^^!

Tác giả: Đào Trường Minh
Phần I
Mưa mùa hè
Một mùa hè nữa lại sắp đến, những cơn mưa đầu mùa bất chợt đến, nó đến như không báo trước vậy, ào đến rồi đi mau... Trong cuộc sống người ta có thể đến rất nhanh nhưng cũng có thể đi rất nhanh, có thể bạn chưa kịp nghĩ một điều gì đó để nói với người ta thì người ta đã rời xa bạn khi mà trong lòng bạn vẫn biết bao điều muốn nói ...những điều từ trái tim của bạn.
Khi người ta nghĩ rằng tất cả những gì đến với mình mà không phải là sự may mắn thì người ta nghĩ ngay rằng mình rất đen đủi... và điều đen đủi còn lây sang cả người khác nữa. Thật hài hước khi bạn cho rằng mỗi khi bạn gặp vận đen và đang đi với một người chuyên gặp vận đen thì bạn lại cho rằng người ấy mang đen đủi đến cho bạn và người bạn đó của bạn nghĩ rằng mình lại đem sự đen đủi đến cho người khác. Tất cả mọi sự vật sự việc trên đời đều có những sự sắp đặt sẵn mà ta không thể biết trước. Vì thế bạn đừng vội kết luận nhưng việc không may mắn với bạn là do đâu hay do bạn bè hoặc do chính mình nhé.
Trong cơn mưa bất trợt của mùa hè, bao nhiêu hôm mang ô thì không mưa đúng cái hôm bảo thôi để ô ở nhà thì trời mưa rõ to, tôi chạy thật nhanh tới chỗ cửa vòm rộng để tránh mưa, nhưng trước đó đã có một người đứng đó...một cô gái dáng người nhỏ nhắn và mái tóc ướt sượt vì mưa, trên mặt cô ấy vẫn còn đọng lại một vài giọt mưa mà có lẽ chưa kịp lau. Tôi bước đến gần rút chiếc mùi xoa đưa cho cô bé, cô bé mắt tròn xoe nhìn tôi lạ lùng, tôi chỉ cười trừ nói mặt em bị ướt kìa ...^^ Thật không biết phải nói sao chứ cái dáng vẻ ngây thơ khi bé nhìn tôi đã làm tôi ấn tượng rất nhiều. Những cơn mưa mùa hè nhiều lúc thì nhanh đến và nhanh đi nhưng sao hôm đó mưa lâu quá chừng, tôi và bé đứng đó hoài, rồi thấy bé xoay xoay cái điện thoại xem giờ, tôi nghĩ bé đang có hẹn, tự dưng trong đầu tôi lóe lên một điều gì đó, tôi vụt chạy đi như một cơn gió, tôi đi mua một chiếc ô và quay lại chỗ ban nãy, bé vẫn đứng đó và trời thì vẫn mưa rất to tôi chạy đến kế bên và nói, em hãy cầm ô mà về nè! Bé ngạc nhiên hỏi : “sao anh lại tốt với em vậy?”. Trời hỏi thế ai trả lời nổi, tôi gãi đầu, gãi tai và trả lời: “ anh thấy em xem giờ có lẽ đang có hẹn nên anh...” tôi ấp úng. Bé cám ơn tôi và nói: “ em chỉ sợ về nhà muộn thôi, hôm nay ba má em đi tối muộn mới về nên em muốn về sớm chút nấu cơm ai dè trời lại mưa to quá”. Rồi bé nói: “ nếu vậy hay em với anh cùng đi nhé” bé cươi hồn nhiên, nụ cười đó đã mãi in sâu vào tôi. Rồi hai đứa tôi cùng nhau bước dưới mưa to, ngay lúc đó tôi có cảm giác thời gian chững lại chỉ có tôi và em là đang chuyển động... rồi cũng tới nhà tôi nhưng nhà bé thì còn một đoạn phố nữa. Tôi bảo : “em cứ cầm ô của anh mà về” bé cám ơn và nói hứa sẽ trả ô cho tôi. Nhìn bé lững thững dưới chiếc ô màu cam mà tôi chọn vội ^^! Cái dáng nhỏ nhắn khuất dần sau những căn nhà cuối phố.
Tôi mong sẽ sớm gặp lại em, nhưng một ngày, hai ngày không thấy em đến trả ô như em nói. Đến ngày thứ 3 thì em xuất hiện, tôi rất mừng vì được thấy em, thì ra hôm đó về em bị ốm tới hôm nay mới khỏi. Em mang chiếc ô tới trả cho tôi, và không quên trả luôn cho tôi chiếc khăn mùi xoa mà tôi đưa em mượn trước đó. Em cám ơn tôi và nói sẽ mời tôi đi ăn một bữa gọi là cám ơn, tôi thấy rất vui, một cảm giác thật tuyệt trong tôi hiện hữu bất ngờ, nó chạy rất nhanh qua tôi như một luồng điện vậy. Tôi mừng quá, tôi chạy vào nhà và thật đen đủi tôi bị ngã T__T hậu đậu đến thế là cùng, cũng may tôi chỉ bị xước sát chút ít, coi như bài học cho tội hậu đậu :D, sao cái ngày em hẹn tôi lâu đến quá, nó kéo dài vô tận, tôi cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào, nhưng một điều làm tôi lại thấy hơi lo lắng, đó là cái số đen đủi của tôi, chẳng biết sao nữa cứ đi chơi với ai y rằng là tôi gặp đen đủi hoặc mang đen đủi đến cho mọi người, híc híc, nhưng nghĩ đến ngày được đi chơi với em tôi lại thấy vui quá. Tôi gạt hết mọi thứ sang một bên và cầu mong một ngày may mắn sẽ đến với tôi.
Rồi ngày ấy cũng đến tôi chờ em ở cửa vòm nơi lần trước tôi với em cũng trú mưa, em đến hơi trễ vì xe của em hỏng nên em phải đi bộ.[Trời ơi! Số đen bắt đầu rồi :( sao sớm quá] Thế là tôi đèo em, em chỉ tôi đến một quán cafe vào đó, em hỏi tôi uống gì, tôi gọi một cốc caramen trân châu ^^! món sở trường mà còn em gọi một ly trà sữa :X:X, thật ngọt ngào phải không nào? Thời gian như ngừng lại để cho tôi và em được nói chuyện với nhau lâu hơn, trước đó nói thật tôi còn quên chưa hỏi tên em =.= và giờ thì tôi đã biết tên em, một cái tên nghe thật dễ thương “Trân” nghe cái tên mà hay quá: tôi khen, còn em thì đỏ mặt...
Nói chuyện khá lâu chúng tôi đứng dậy, lại lên chiếc xe đạp và đi một vòng quanh hồ gươm, rui rủi hôm đó thế nào chúng tôi có cái hạnh phúc được thấy “đầu của ông rùa” nhó lên trên mặt nước :D, và mải ngắm ông rùa tôi đâm rầm vào một chiếc xích lô [T_T hậu đậu vô cùng], hai đứa ngã, tôi vội đứng dậy xem em làm sao không :| híc em bị xát đầu gối, nhìn em bị đau, tôi thấy xót biết bao, nhìn đầu gối em cứ rớm máu chảy ra mà tôi không biết làm nào, tôi để em ngồi ghế đá bên hồ chạy vù đi mua bông băng, vừa chạy tôi vừa trách mình vụng về và...đen đủi!!!
Tôi chạy lại lau vết thương và băng bó cho em, nhìn nét mặt em nhăn lại tôi biết là vết đó xót lắm...vì tôi cũng từng bị rồi mà :( .
Tôi xin lỗi em về tính hậu đậu của mình và sự đen đủi của mình...em nhìn tôi và cười, nụ cười nhẹ nhàng như tha thứ tất cả, em trả lời tôi nhẹ nhàng: “có sao đâu anh tại tụi mình mải ngắm ông rùa mà” ^^! Tôi chả biết nói sao lúc đó tôi chỉ biết cúi mặt cười trừ! Lại lên xe tôi đèo em và hai đứa lại đi khắp đường phố, tôi đi cẩn thận và không nhìn lung tung nữa :D, tôi đèo em qua Tràng Tiền ăn kem coi như là xin lỗi em vụ vừa rồi, hì hì em đồng ý liền, ôi mùa hè mà ăn kem thì ngon phải biết =P~ sao mà ngon dữ. Tôi với em mỗi đứa ăn liền 2 que, :D, rồi chúng tôi lại tiếp cuộc hành trình đi mài đường Hà Nội ^^~! Cái run rủi thế nào trời bỗng sầm sập mưa đến ào ào, híc cái số đen đến thế là cùng, :( thế là hai đứa lại trú mưa, mưa mùa hè có khác đến lúc nào không hay, tôi chỉ sợ em lại ốm thì chết. chờ đến mưa tạnh chúng tôi mới về nhà thế là cơn mưa làm tắt luôn cuộc đi chơi dài giờ hì hì....
Em bảo thôi để hôm nào rảnh mình đi tiếp anh à, tôi đèo em về nhà, em đã biết nhà tôi và giờ thì tôi cũng đã biết nhà em, nhà em không xa nhà tôi lắm thực ra chỉ cách nhau có hai con phố, đi bộ chút là tới. Chào em mà lòng tôi không muốn xa em... cứ lo cho em bị ốm ai ngờ T_T tôi lại ốm, híc pó tay luôn nà, tôi nằm liệt giường luôn, hôm sau thật bất ngờ khi em mang một bó hoa to đùng đến thăm tôi ...tôi ngạc nhiên, em chỉ nhìn tôi và cười :D, em nói: “ anh mau khỏe đi để chúng mình lại đi ăn kem nữa chứ :)” tôi vui lắm, lòng tôi lại trào dâng hạnh phúc, hạnh phúc ngập tràn con tim này. Thời gian trôi nhanh thật, đã thấm thoát tôi quen em được gần một năm, nhưng tôi vẫn giữ cho mình một bí mật, bí mật rằng tôi đã yêu em!!! Rồi ngày tôi định nói với em tình cảm của mình thì em gọi điện cho tôi trước và hẹn gặp tôi, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất cho mình để nói ra tình cảm. Nhưng khi gặp nhau tôi chưa nói gì thì em đã nói gia đình em sắp chuyển sang Mỹ ở, tôi lặng thinh và ngơ ngác như chưa hiểu gì thì em nói tiếp: “ thời gian có anh ở bên em cảm thấy thật hạnh phúc, cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn vì đã mang niềm vui đến cho em những ngày tháng qua, giờ em sắp đi xa rồi, hãy luôn nhớ tới em và thường xuyên mail cho em nhá”. Tôi im lặng một lúc rồi chả biết nói gì chỉ ừ và chúc em lên đường bình an.
Lần cuối cùng tôi gặp em ở sân bay, tôi cố kìm lòng mình, tôi nhìn em, em nhìn tôi, ánh mắt của em như muốn nói một điều gì đó mà tôi chưa thể đoán ra ngay thì em đã khuất dần sau ô cửa. Nhìn theo chiếc máy bay và tôi khóc, khóc vì đã xa em rồi, tôi chưa kịp nói lên tình cảm của tôi dành cho em bấy lâu nay.

Phần II
Mùa thu tình yêu
Ngay năm sau tôi đã cô gắng học thật tốt và giành được một suất học bổng đi Mỹ học Đại Học, trước đó tôi vẫn liên lạc qua mail với em, và giờ đây niềm hi vọng được gặp lại em lóe lên trong tôi. Sau những ngày dài làm thủ tục để đi du học cuối cùng ngày tôi lên máy bay chia tay ra đình đi học cũng tới, bước lên máy bay mà tôi thấy lòng mình thật vui và hơi buồn. Vui vì sắp được gặp lại em, buồn vì phải xa gia đình! Thật may mắn là trường tôi học chỉ cách nơi em ở có một thành phố, chúng tôi hẹn gặp nhau tại trường tôi học.
Sau vài hôm ở đó, thì vào buổi sáng hẹn gặp, vẫn một cô bé dánh vẻ nhỏ nhắn đứng đó với chiếc ô màu cam :) đang chờ tôi. Lòng tôi tràn ngập một thứ hạnh phúc mà không thể diễn tả nổi, lúc đó tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến để ôm em trong vòng tay mình. Nhưng tôi kìm nén cảm xúc và bước đến bên em, vẫn nụ cười hồn nhiên đó, một khuôn mặt ngây thơ làm tôi thấy xuyến xao, bất ngờ em ôm trầm lấy tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, em ôm ghì lấy tôi và nói, em nhớ anh quá... Tôi cảm thấy như mình đang có được tình yêu của em vậy và tôi cảm thấy niềm hi vọng đang đến bên mình thật gần, tôi cũng nói rằng tôi rất nhớ em và yêu em nhiều lắm... vậy là tình yêu thật sự đã đến với tôi và em...tôi lấy xe đạp đèo em đi dạo vòng quanh ngôi trường của mình đang học, rồi chúng tôi đi dạo dưới những tán lá vàng của mùa thu [có lãng mạn không nhỉ...] những chiếc lá màu đỏ rơi nhẹ nhàng lướt qua mặt chúng tôi và trải đầy dưới những bước chân. Tay trong tay chúng tôi đã nói hết với nhau và em kể lại lần cuối khi gặp tôi ở sân bay... thì ra ánh mắt của em mong chờ tôi nói một lời yêu em, em chờ nhưng không thấy tôi nói...thì ra là vậy tôi thật ngu ngốc, nếu không thì chúng tôi đâu phải chờ đến bây giờ mới nói ra. Biết bao kỷ niệm từ hồi mới quen nhau, chúng tôi đã nhớ lại kể cho nhau nghe và khoảng thời gian mà chúng tôi vẫn coi nhau như bạn bè vậy. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã bốn mùa thu liên tiếp em ở bên tôi, tôi bên em, và cuối cùng tôi cũng học xong, ngày tôi trở về nước tôi với em đã hẹn thề, một lời thề mãi mãi sẽ bên nhau. Tôi và em lại cùng ra sân bay, lại một lần nữa sự chia ly giữa hai chúng tôi có nước mắt, lên máy bay tôi nghĩ lại quãng thời gian chúng tôi được bên nhau, hạnh phúc biết bao, có người nói rằng mùa thu là mùa của tình yêu! Tôi thì chả biết điều đó đúng không nhưng mùa thu đầu tiên sang đây là mùa hạnh phúc nhất mà tôi từng có.
Với tôi cuộc sống nhiều lúc thật đen đủi và nhiều lúc cũng thật thú vị và đầy may mắn, vì đó là cuộc sống mà phải có sự bù trừ cho nhau thì mới là cuộc sống chứ. Trở lại quê hương lòng tôi dạt dào bao cảm xúc, đã xa nhà bốn năm rồi cơ đấy, xuống sân bay bố mẹ và em tôi cùng ra đón, niềm vui, hạnh phúc tràn đầy. Ngồi trong xe tôi kể cho bố mẹ nghe chuyện của chúng tôi và có vẻ bố mẹ tôi không hài lòng để tôi được yêu em, dù cho trước đây bố mẹ tôi rất quý em. Nhưng dù sao thì tôi vẫn yêu em và rất yêu em, em đã hẹn tôi tháng sáu năm sau sẽ bay về nước và lúc đó chúng tôi sẽ nói chuyện về vấn đề này với gia đình tôi, sáu tháng có nghĩa là nửa năm nữa tôi lại chờ đợi và chờ đợi. Chỉ có bốn năm xa nhà mà Hà Nội đã thay đổi nhiều, khi tôi về nước thì tiết trời đang sang đông, cái lạnh đầu mùa làm tôi lại thấy nhớ một cái gì đó và cảm giác thật khó diễn tả. Nhìn qua khung cửa xe ô tô một khoảng trời trong cái hình vuông nhỏ bé ấy mà sao nó vẫn rộng quá dù trời có hơi u ám và những cơn gió rít từng cơn. Với tấm bằng tốt nghiệp quốc tế trong tay, tôi đã gửi hồ sơ một số công ty lớn và họ đã sẵn sàng nhận tôi vào làm việc, một cuộc sống mới lại bắt đầu.

Phần III
Nước mắt
Về nước đã được sáu tháng, tôi đã có một công việc ổn định và mức lương khá cao. Rồi tôi cũng nhận được điện thoại của em, em nói ngày mai sẽ bay về nước và hẹn tôi ra đón, tôi mừng lắm và chuẩn bị một bó hoa thật to để ra đón em. Tôi chờ mãi mới thấy em bước ra, do máy bay của em bị trễ giờ nên đến hơi muộn nhưng chẳng vấn đề gì cả, tôi đưa em về thẳng nhà tôi để chào bố mẹ tôi, rồi chúng tôi lại bắt đầu đi dạo khắp phố phường Hà Nội như cách đây 6 năm.
Tôi đưa em đi thăm lại ngôi nhà của em, nơi mà em đã sống ở đây từ nhỏ và một nơi kỷ niệm của chúng tôi nơi mà chúng tôi đã quen nhau, nơi bắt đầu của cuộc sống mới, cái mái vòm đó vẫn còn nhưng người ta đã sử dụng nó vào việc khác. Tôi lại đưa em đi ăn kem Tràng Tiền rồi đi uống trà sữa, món khoái khẩu của em còn tôi thì tất nhiên vẫn là caramen trân châu, chúng tôi đã đi qua tất cả những con phố mà trước đây chúng tôi đã từng đi qua, hồ Gươm vẫn rất đẹp nhưng chúng tôi không còn cái diễm phúc được ngắm ông rùa, nghĩ đến đó cả hai chúng tôi lại cười, cười vì mải nhìn rùa mà tôi đâm cả vào xe xích lô và làm em bị ngã. Đang đi như vậy bất chợt cơn mưa đầu mùa đổ rào rào xuống chúng tôi lại trú mưa, tôi cố che cho em khỏi bị ướt vì sợ em lại bị cảm nữa thì... chúng tôi gửi xe và tôi thì chạy đi mua một chiếc ô, nhưng chả có chiếc nào màu cam cả chỉ còn một chiếc ô kẻ đỏ mà thôi, tôi với em lại bước đi những bước dài trên con phố đầy kỷ niệm. Kể lại những gì đã xảy ra cách đây hơn sáu năm trời và cùng ước vọng về một tương lai tốt đẹp hơn...
Nhưng em làm tôi phải giật mình lo lắng, em bị ngất... tôi vội vàng đưa em đi viện, tôi lo lắm và tôi nghĩ chắc do bay một chặng đường dài mà không nghỉ ngơi lại còn đi chơi dưới trời mưa nữa khiến em kiệt sức, có lẽ vậy...tôi nghĩ nghỉ ngơi một vài ngày là khỏe thôi. Nhưng khi bác sỹ đi ra với vẻ mặt nghi ngại và yêu cầu để em lại bệnh viện làm thêm vài xét nghiệm, tôi vào thăm em, nhìn em mà lòng tôi thấy thương em quá, đáng lẽ tôi nên để cho em nghỉ ngơi chứ không vội vàng gì mà đưa em đi thăm ngay Hà Nội cả, tôi thật tệ. Em nằm ngủ phải đến hơn một ngày, mới tỉnh, khi tỉnh dậy em vội vàng hỏi tôi bác sỹ có bảo gì không? Tôi trả lời : “ bác sỹ bảo cần theo dõi thêm, bảo em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đừng đi lại nhiều”. Em nói với tôi, đòi ra viện và không theo dõi gì cả, nhìn nét mặt em tôi đoán em đang dấu tôi điều gì đó nhưng thấy em như vậy tôi lại càng thương em hơn. Tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi và chăm sóc cho em cẩn thận, nhưng tôi không quên được cái vẻ mặt nghi ngại của bác sỹ hôm ấy và tôi đã đến viện mà dấu không cho em biết. Tôi gặp vị bác sỹ hôm nọ, và khi ông ấy đưa cho tôi bản xét nghiệm của Trân thì tôi không còn đứng nổi nữa, tôi không thể tin vào mắt mình và hỏi lại bác sỹ xem có sự nhầm lẫn nào không? Ông bác sỹ an ủi tôi và nói rằng: “ nếu cậu vẫn không tin thì hãy đưa cô ấy đến đây để làm lại xét nghiệm”. Tôi nhìn bác sỹ và hỏi: “Có cách nào để cứu chữa không thưa bác sỹ?”. Vị bác sỹ lắc đầu và cho biết đây là ung thư giai đoạn cuối cho nên... Nước mắt tôi cứ thế trào ra mà không thể kìm lại nổi, tại sao chứ, tại sao lại là em, tại sao ông trời bất công với em và với tôi như thế. Bước ra khỏi bệnh viện mà lòng tôi như kẻ điên mất trí, tôi chẳng nhìn thấy gì, nghe thấy gì nữa chỉ có nước mắt nhạt nhòa đi và trong đầu tôi chỉ hiển hiện lên khuôn mặt và nụ cười dễ thương của em! Khi về đến nhà tôi ôm trầm lấy em và hỏi rằng tại sao em lại dấu tôi chuyện đó, em chỉ khóc và tôi cũng chỉ biết khóc, cả hai đứa lặng đi không nói thêm một lời nào, vòng ta xiết chặt thêm dường như không muốn bỏ ra vì nếu rời tay ra bây giờ thì có lẽ sẽ mất em mãi mãi vậy. Tôi không biết phải làm sao nữa, thì ra em về nước lần này là có nguyên do thứ hai. Em chỉ còn sống được hơn một tháng nữa, không có lẽ là ít hơn, và không còn một tia hi vọng nhỏ nhoi nào cả dường như tất cả đã kết thúc.
Một tháng sau, em đã rời xa tôi thật rồi, đau đớn tột cùng, tôi chỉ biết lặng im và khóc, khóc, khóc. Tôi yếu đuối chăng, không phải như thế ! làm sao có thể không khóc được chứ, ngày em ra đi trời lại mưa, cơn mưa mùa hè, và ngày hôm đó trời mưa mãi không ngớt như là trời đang khóc thương em vậy. Một hình ảnh cô bé dễ thương ngày nào dưới cơn mưa mùa hè cầm chiếc ô màu cam thật đẹp, hình ảnh đó mãi in sâu vào tâm trí tôi không hề phai mờ. Khi em mất bố mẹ em đã gửi lại cho tôi một chiếc hộp nhỏ của em mà em đã để lại cho tôi, tôi mở chiếc hộp trong đó có một quyển sổ nhỏ. Tôi mở nó ra đọc, đó là nhật ký của em nhật ký từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, em viết : “Trời hôm nay mưa to quá, thật đen đủi vì mình quên mang ô, híc, biết sao giờ muộn mất rùi, định hôm nay về nấu một bữa thật ngon cho bố mẹ vậy mà...rồi từ đâu xuất hiện một anh chàng, trông cái dáng vẻ cao kều của anh ta thì chắc phải cao trên mét bảy, trông cũng trắng trẻo đẹp zai, hi hi! Tự nhiên anh ấy nhìn mình rùi đưa cho mình cái khăn mù xoa to uỳnh... chẹp! chắc định làm gì đây...hóa ra là anh ấy bảo mình lau vết nước mưa dính trên mặt :”> thật là mặt anh ấy còn ướt thế kia mà lắm chuyện... chắc muốn làm quen đây. Chết thật rồi muộn quá rùi biết làm sao đây trời thì vẫn mưa to, mình ngoanh đi ngoảnh lại thì anh ấy lao vụt đi và biến mất vào cơn mưa, chết mình vẫn chưa trả anh ấy chiếc khăn, vài phút sau anh ấy quay lại cùng với một chiếc ô màu cam, anh ấy nói cầm ô mà về....sao anh ấy tốt thế nhỉ..............”
Những dòng nhật ký của em đã kể lại tất cả những kỷ niệm từ khi chúng tôi quen nhau...và thì ra em đã yêu tôi từ lâu lắm rồi vậy mà tôi không hề biết, tôi thật ngu ngốc...giờ đây tôi ngồi một mình trong căn phòng trống nghĩ và khóc về một cuộc tình đã mất.............

breanjohan 01-05-2008 21:17

Tác giả: Đào Trường Minh

Phần 1:
Ngày đó ......
Ở bến xe buýt!
- Em gì ơi! Em đánh rơi ví này. (Tôi gọi một cô bé)
- Úi! Dạ em cám ơn anh, cám ơn anh nhiều.
Khi cô bé quay lại tôi mới giật mình, đó là Linh, cô bé mà tôi quen trong lần đi dự buổi dạ hội của trường Tài Chính. Cô bé mà làm tôi phải để ý cả buổi tiệc hôm
đó.
-A! Anh Minh anh đi đâu đấy? Linh hỏi:
-Ừ anh đi sang nhà đứa bạn về. Còn em sao lại đi ra tận đây thế.
-Em đi mua ít đồ cho lễ Haloween tới. Anh có sang trường em chơi không?
-Hì, anh chưa biết được vì thằng bạn anh nó về quê rồi không có nó anh sang đó làm gì?
-Vậy ạ! Tiếc nhỉ? Hay em mời anh vậy nhá, được không anh?
-Ơ! Thế còn bạn em thì sao,bạn....
-À con bạn em hả, nó có vé riêng rùi, em còn một vé kèm chưa có ai, hihi anh làm bạn trai em vậy nhá.
-Ờ, cái này...... để anh xem... đã, có gì anh gọi cho em, à số phone của em là bao nhiêu?
-0953567***, anh nháy vào máy em để em lưu số anh luôn.
-Ừ. Em có bận không mình đi uống nước nhé
-Dạ thôi, để dịp khác anh nhé em về luôn đây kẻo mấy đứa bạn đang đợi em nó mong. Cám ơn anh về cái ví nhé.
-Ừ! Không có gì! Hẹn gặp lại sau nha!
Tự nhiên tôi có một cảm giác gì đó thật lạ, hôm đó là buổi tiệc lớn ở trường Tài Chính, thằng bạn tôi mời tới chơi, tôi đến và tối đó tôi để ý một cô bé trong bộ váy xanh thật dịu dàng. Thằng bạn tôi bảo: “em đó là khóa mới vào trường, hì. Mày thấy con gái Tài Chính xinh không? Hơn đứt Bách Khoa nhé.” Nói xong nó bỏ tôi đứng đó một mình và đến chỗ cô bạn gái nó. Rồi không biết thế nào cô bé kia cũng một mình và đứng gần chỗ bàn tiệc với tôi trong khi gần như tất cả đang say sưa trong điệu Rumba, bất chợt ánh mắt tôi gặp phải ánh mắt của bé và làm tôi thấy xốn xao lạ thường. Rồi lân la bắt chuyện tôi biết em tên Linh, em ở ngay quận Hoàng Mai, ở cùng quận chỗ tôi trọ, và ngạc nhiên hơn đó là tôi với em ở cùng một con phố, chỉ cách nhau vài chục số nhà mà thôi. Và bất ngờ hơn là em mời tôi một điệu nhạc kế tiếp đó, đó là điệu Van. Tôi chẳng biết làm thế nào vì điệu Van tôi mù tịt, tôi đành từ chối một cách tiếc nuối. Nhưng em vô tư nói rằng :
-Anh cứ ra đây em chỉ cho vài đường cơ bản là được thôi mà.
Lúc đó tôi mong có cái lỗ nào đó để mình chui luôn xuống, mặt tôi đỏ bừng, chẳng biết làm thế nào, em cầm lấy tay tôi và dẫn thôi theo đường nhạc. Trời đất! bao nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi với em, và không biết loay hoay thế nào tôi dẫm ngay vào chân em. :( Tôi ngượng chín mặt, nhưng em bảo không sao và dẫn tôi thêm vài đường cơ bản nữa, nhưng phải nói Van khó thật với tôi, chả biết nhảy cái điệu đó thế nào mà tôi học hoài không được. Em nói đùa tôi: “ anh cần thuê giáo viên dạy nhảy không?” rồi Linh cười một cách hồn nhiên trong sáng. Nhạc cũng hết và tiếp theo ngay đó một tiếng nhạc sôi động nổi lên, điệu nhạc cha cha cha quen thuộc, điệu nhảy mà tôi thích nhất. Em lại hỏi tôi: “anh nhảy được chứ?” Tôi gật đầu và chúng tôi bắt đầu điệu nhảy của mình, chúng tôi say sưa vào điệu nhảy mà quên mất rằng chúng tôi đang làm tâm điểm của buổi tiệc, đến khi nhảy xong tôi dừng lại mới thấy mọi người đang đổ dồn con mắt vào tôi và Linh. Thực sự tôi thấy mặt mình đang nóng lên, không biết bao nhiêu nước mới có thể làm nó mát trở lại.
Chết rồi! mải ngồi nghĩ tôi đi quá bên xe buýt của mình rồi! :( , xuống đi bộ quay lại vậy.
Nhớ khi tan tiệc hôm đó thằng bạn tôi đang định đưa tôi về thì găp em ở ngay cổng trường, và thằng lắm mồm này làm ngay câu:
-Em đưa thằng bạn anh về được không? Anh còn đưa người yêu anh về nữa.
Trời đất! tôi đấm cho nó một cái, nhưng em trả lời hồn nhiên:
-Vâng! Em cũng về một mình, với lại em với anh Minh cùng phố, thì em đưa về giùm cho! Anh cứ đưa bạn gái anh về đi.
Hix! Cái này thì tôi chịu luôn, chưa bao giờ tôi rơi vào trường hợp như lúc này, cái thằng bạn mình sao nó đểu thế không biết, dám bán bạn bè dọc đường. Tôi từ chối nhưng thằng bạn tốt bụng của mình nó cứ bảo tôi xuống về cùng em. Lúc đó tôi biết làm sao cơ chứ? ừ thì nhắm mắt bước sang xe của em và bảo: “để anh cầm lái cho”. Em đồng ý luôn! Thế là bắt đầu một chuyến xe dài từ Tài chính về Hoàng Mai.
Nhớ lại tôi mới thấy tôi cũng hơi nhát, vì trước mặt con gái chả hiểu tại sao tôi cứ đỏ mặt. :”> . Khi về đến nơi tôi chào em và cảm ơn em, từ thời gian đó đến nay chúng tôi mới gặp lại nhau. Cũng được hơn một năm, trông em vẫn hồn nhiên như ngày nào vẫn nụ cười trong sáng đó...



Phần 2 : Bây giờ!
Sau lời mời đến dự tiệc HALOWEEN đó, tôi cũng nhận lời và đi cùng em đến buổi tiệc, và tất nhiên tôi lại là tâm điểm bởi vì một điều ngớ ngẩn là ai cũng hóa trang thành một con ác quỷ, một con ma hay một cái gì đó... còn tôi diện nguyên cái ao phông với quần jean. Tôi không biết có phải tôi lại ấm đầu không mà quên mất là đây là tiệc HALOWEEN, vậy mà em chẳng nhắc tôi một câu, hix!
Thật buồn cười!
Sau lần đó tôi đã mạnh dạn mời em đi chơi cùng tôi, và em cũng đồng ý. Tôi cảm giác vui lạ thường, có lẽ là...... Không chắc không phải chứ chả lẽ tui thích em thật sao. Tôi với em thường xuyên nhắn tin điện thoại và lên tán gẫu trên Y!H, thời gian đó tôi cảm thấy rất vui và ....hạnh phúc. (Chúng tôi đã yêu nhau! :”>)
Vào một buổi tối tôi lang thang trên phố dưới ánh đèn đường, đường phố Hà Nội thật tấp nập và những đôi tình nhân họ đi chơi thật vui vẻ làm sao, nghĩ đến đó tôi lại nghĩ đến Linh, tôi rút điện thoại và nhắn tin cho Linh, hỏi vài chuyện vu vơ, Linh hỏi tôi: “anh có bận không?”. Tôi trả lời là không vì tôi đang rảnh mà. Thế là chỉ một lúc sau Linh xuất hiện, trời Hà Nội mới chuyển mùa thật lạnh, và Linh thì trông thật dễ thương trong chiếc áo khoác màu đỏ. Rồi em rủ tôi đi ăn kem, trời ạ lạnh vậy mà Linh rủ tôi đi ăn kem, nhưng tôi cũng đồng ý :). Chúng tôi đi ăn kem Tràng Tiền :P, ngon lắm, nhưng có vẻ Linh đang có chuyện buồn mà không nói, em chỉ im lặng! Tôi gặng hỏi nhưng em cứ lảng tránh tôi, và bảo tôi đừng hỏi, và tôi cũng im lặng cùng em! Chúng tôi lại đi, vòng tay em như xiết chặt hơn vào tôi, có lẽ em lạnh, chắc vậy. Chúng tôi dừng lại bên hồ Gươm, một khung cảnh thật tuyệt vời, những ánh đèn màu lung linh tỏa sáng bên hồ, ai ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ có Linh là có đôi mắt buồn. Rồi bỗng dưng em bật khóc và ôm trầm lấy tôi, và em nói, nói một điều mà tôi không tin đó là sự thật và tôi không muốn tin điều đó......! Ông trời sao lại ác nghiệt như vậy, tôi muốn an ủi em đừng khóc nhưng tôi lại khóc theo em.
Bước cùng em trên phố tay nắm tay, tôi hỏi em về căn bệnh đó, và chúng tôi cứ đi mà dường như là không biết đang đi về đâu nữa, càng muộn trời càng lạnh tôi bèn cởi chiếc ao khoác ngoài khoác lên người em. Hôm đó chúng tôi cũng không nói gì nhiều, sau hôm đó tôi với em nhắn tin và gọi điện thoại cho nhau thường xuyên hơn. Nhưng mỗi lần tôi hỏi em về sức khỏe của em, em lưỡng lự một lúc rồi nói không có chuyện gì đâu, cô ấy trả lời em vẫn bình thường và...... vẫn đi ăn kem với anh được, Linh cười, tiếng cười trong sáng, một tiếng cười còn mãi đọng lại trong tôi đến bây giờ, và có lẽ là cả cuộc đời tôi. Một năm trôi qua thật nhanh, Linh đã đi xa, xa lắm, mùa đông năm nay tôi chỉ có một mình, không có người cùng tôi sánh vai bước trên đường. Tôi lặng lẽ cô đơn đứng bên hồ Gươm và nghĩ lại một quá khứ, một quá khứ đau buồn đã qua. Và tôi mong chờ một tương lai tươi sáng hơn, một tương lai sẽ có tôi và Linh sẽ có một cuộc sống yên bình.
Ngày đó và bây giờ có vẻ như đã khác nhiều, tôi trở nên ít nói hơn, và càng ít giao du với bên ngoài hơn, tôi sống khép kín một cuộc sống đã thay đổi với tôi kể từ khi Linh xa tôi để sang Mỹ chữa bệnh, tôi và Linh vẫn mail cho nhau và một điều tôi sẽ làm là chúc cho em mau khỏi bệnh và chờ đợi em, chờ ngày em trở về.

ngotthuha231 28-05-2008 20:27

Lâu lâu không thấy anh Minh viết thêm tác phẩm nào nhỉ?

breanjohan 29-05-2008 23:00

hì dạo nì bận suốt hok có time để viết :D, còn mấy tác phẩm nữa lúc nào post nốt lên vậy nhưng nhìu chỗ sai chính tả chưa sửa đuợc :D

redbear 12-06-2008 11:16

Dạo này Minh bận chăm...bạn gái quá đó ku Hà à..
Hix hix, mình muốn viết bài vào đây quá mà chả có tác phẩm gì hết. Xưa giờ học văn toàn điểm 5 trở...xuống không hà...

manh thuong 02-07-2008 16:54

Bài thơ đôi dép
 
Bài thơ này không biết ai sáng tác nhưng vần điệu rất hay. trong giới sinh viên thường lan truyền cho nhau. Khi đọc nó, kỷ niệm thời sinh viên lại tràn về. Bài thơ hình như chỉ giành cho ai mới yêu và đang yêu. Xin giới thiệu lại trong diễn đàn:

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ

Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

ngotthuha231 25-07-2008 14:14

:(:(:(:(:(:(:(

hat_de 25-07-2008 14:41

Trích dẫn:

Nguyên văn bởi ngothuha231 (Post 11584)
AAAAAAAAAAAAAAAAA.........!
Bài thơ của thầy giáo dạy văn em.

Có chắc là thầy sáng tác ko em :(
bài nầy trên mạng có lâu lắm rồi :D

vdhduc123 14-08-2008 22:30

Bài này em thấy hay hay :
Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhè gió hiu hiu

( Em hok nhớ rõ tác giả :D )

breanjohan 31-08-2008 12:23

Tâm sự của 1 gamer 1 người bạn rất thân.......
Game có thể nói là cuộc sống thứ 2 của tôi trên thế giới này....tôi thích những người bạn .....thích những tính cách trên game.....
Tôi và cậu ấy quen nhau qua game rất tình cờ và bất ngờ, khi cậu ấy ghé vào nick một người bạn của cậu ấy. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể chơi và thân với 1 người bạn qua game.....Đến 1 ngày khi cậu ấy xuất hiện thì mọi chuyện và suy nghĩ của tôi đã thay đổi theo....tôi quý cậu ấy, luôn tâm sự những khi tôi có chuyện vui buồn, cậu ấy đã luôn chia sẻ cùng tôi ngay cả khi cậu ấy mệt mỏi và có chuyện không vui....
Thời gian trò chuyện, tâm sự đã khiến tôi cà cậu ấy trở thành đôi bạn thân. Cũng có thể đó là sự an bài của ông trời muốn chúng tôi trở thành những người bạn của nhau....cậu ấy và tôi sinh cùng ngày cùng tháng, cùng năm, lại cùng có một chuyện tình thời học trò đã tan vỡ.... có lẽ chính vì lý do đó mà chúng tôi có thể nói chuyện với nhau dễ dàng hơn.
Qua những ngày trò chuyện cùng nhau, tôi và cậu ấy đã hiểu nhau hơn khi cậu ấy buồn tôi cũng có thể hiểu vì sao cậu ấy buồn.
Nhưng quen tôi đã khiến cậu ấy thay đổi làm cho quá khứ mà bấy lâu nay cậu ấy muốn quên đi....có những khi tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau đến hơn 6 tiếng đồng hồ qua phone, thức cả đêm để trò chuyện với nhau....vậy mà vẫn không hết chuyện, nhưng giờ sao lại khác nhỉ.
2 tiếng, 1 tiếng ,30 phút.......tôi và cậu ấy chẳng biết nói gì chỉ cười.........
Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy, phải chăng là do cậu ấy...........cậu ấy đã vô tình nói lời yêu tôi, cái câu mà tôi luôn nói với cậu ấy là tôi ko thích nghe những lời đó!!! Vậy mà cậu ấy vẫn nói ra để..........giờ đây khi nói chuyện với nhau tôi luôn cố tránh né một điều gì đó giữa tôi và cậu........Nếu như tôi biết cậu ấy đã thầm yêu tôi thì có lẽ tôi đã không tâm sự cùng cậu ấy những chuyện tình cảm của tôi.........Cậu đã khiến tôi trở thành người vô tình như bây giờ....
Tôi thích cậu nhưng tôi không thể yêu cậu! Khi vắng cậu tôi cảm thấy mình cô đơn, không có bạn bè bên cạnh.....Khi không thấy phone của cậu tôi cảm thấy lo lắng cho cậu, tôi lo cậu có chuyện gì xảy ra, tôi gọi điện cho đến khi cậu nhắc máy.....Tôi sợ những khi cậu giận tôi, cậu không nói khiến tôi cảm thấy sợ...
Ngày mùng 2/9 đó cậu biết ko....khi quyết định đi chơi với cậu và những người bạn tôi đã suy nghĩ rất nhiều...tôi nghĩ không biết khi đi chơi cùng cậu có vui vẻ không? ....trong khi tôi chẳng quen ai trong những người bạn của cậu, lúc đầu tôi cũng sợ, nhìn mọi người ai cũng quen nhau cùng trò chuyện chỉ có tôi xa lạ ... nhưng rồi tôi cũng quen dần...
Cậu có nghĩ tôi quá đáng không khi không thể làm cậu hạnh phúc vậy mà tôi vẫn trêu đùa cậu..Cũng có thể cậu nói đúng...tôi luôn trêu đùa với tình cảm của người khác...khi nghe câu đó tôi rất buồn, buồn vì cậu không hiểu tôi...Chính cậu là người tôi không muốn trêu đùa...tôi sợ cậu bị tổn thương, tôi đã từ chối cậu vì lẽ đó. Có lẽ tôi chưa từng bị từ chối lời yêu thương nên chưa hiểu cảm xúc của cậu, tôi biết cậu đã giận tôi rất nhiều ngày sau đó, những lời tôi muốn nói với cậu, chỉ đến khi tôi nói lên câu đó thì cậu mới có thể tìm một tình yêu thật sự của riêng mình... Với tôi cậu luôn và mãi mãi là người bạn thân đặc biệt trong trái tim tôi...Tình yêu có thể mất đi nhưng tình bạn của chúng ta mãi là vĩnh cửu phải không? ..
Cũng có thể không ai khi yêu mong muốn là bạn bè với người mình yêu, nhưng cậu hãy làm như vậy nhé, vì với tôi tình bạn luôn đứng 1 vị trí ngang hàng với tình yêu. Nhiều khi tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy? Sao không quên đi một chuyện tình như cậu đã quên. Có thể cậu là con trai nên quên nhanh hơn con gái, mặc dù tôi biết phải mất 2 năm cậu mới quên được....chuyện tình thời học trò của tôi không thể quên để bắt đầu một chuyện tình mới....Tôi đã từng cố gằng quên đi chuyện tình đó bằng những lần đi chơi cùng người con trai khác..Nhưng mỗi lần đi chơi, hình ảnh người xưa lại xuất hiện trong tôi...quá khứ và hiện tại vẫn đang cùng tôi đi tiếp quãng đường còn lại của mình...
Tôi và cậu có thể được coi là 2 người bạn đồng cảm với nhau...khi cậu buồn tôi cũng buồn và ngược lại...Cậu đã từng khóc vì tôi...Trong những đêm cậu không ngủ? những buổi tối đứng ngoài chờ tôi trong vô vọng. Vậy mà tôi vô tâm quá tôi vẫn say xưa trong giấc ngủ. mà không hề biết có 1 người đang khác vì tôi, đang chờ tôi cả buổi tối trong sương gió....
Ngày đầu tiên gặp cậu.. tôi đã cảm nhận thấy 1 điều gì đó ở cậu khác với những người con trai khác...có thể cậu thua kém người ta nhiều thứ nhưng cậu hơn người ta một trái tim biết vui, biết buồn và biết khóc khi bạn bè đau khổ...tôi thích cậu ở điểm đó. Cậu biết không những khi cậu buồn và cô đơn, tôi rất muốn cùng cậu có thể ngồi trò chuyện, nhưng tôi sợ một điều sẽ xảy ra đó là tình cảm của cậu dành cho tôi ngày càng lớn lên...Tôi không dám trò chuyện hết những suy nghĩ của mình cho cậu nghe...tôi thường trêu cậu là " thằng điên" chắc cậu giận lắm nhỉ?...nhưng cậu thừa biết tôi bảo cậu điên vì sao? Sao cậu không biết trách móc tôi sao? Cậu chỉ biết cười như vậy à...Chính vì cậu chưa từng trách móc tôi nên tôi luôn có cảm giác cậu lúc nào cũng bên canh tôi, chờ những khi tôi có chuyên buồn, hoặc tức giận cậu xuất hiện để tôi chút nỗi bực tức....
Còn cậu từng nhớ có lần cậu nói"khi chưa gặp tôi cậu nghĩ tôi xấu xí lại còn....." Nếu như tôi xấu xí như cậu nghĩ liệu cậu có thân thiết với tôi như bây giờ không? Tôi biết là cậu sẽ nói là" dù xấu xí nhưng tính cách hợp nhau là được......" Chính vì thế tôi mới nhận thấy cậu khác với những người con trai khác...Họ thích và yêu tôi chủ yếu do tôi có khuôn mặt dễ nhìn...họ không quan tâm tới tính cách, đến suy nghĩ của tôi......tôi chán ghét những người con trai như vậy.
Lúc chưa tiếp xúc với cậu tôi cũng nghĩ cậu là một trong những người con trai như vậy, nên khi cậu nói "đã đến cổng nhà tôi rồi...: tôi vẫn không muốn gặp, nhưng giờ suy nghĩ của tôi đã khác, cậu là người con trai đầu tiên khiến tôi thay đổi cách nghĩ...thì ra trên thế giới này cũng có ít nhất một người con trai không thích và yêu bằng hình thức bề ngoài của một người con gái....
Cảm ơn cậu rất nhiều...cậu đã đến bên tôi khi tôi thấy cô đơn nhất, khi tôi cần có người để tâm sự nỗi lòng của mình....

breanjohan 31-08-2008 12:25

(Chủ nhật ngày.....tháng ....năm nay) Một tiếng phanh xe! Và ...................
Trước đó hơn một năm:
-Anh Vinh! sao anh không đến chỗ hẹn?
-Anh xin lỗi em! Anh mắc câu chuyện không đến được, mà anh nhắn tin cho em rồi mà, em không nhận được sao?
-Có! Nhưng mãi mới thu xếp được buổi đi xem phim mà anh lại bận, chán anh!
-Thôi mà! Cho anh xin lỗi để thứ 7 tới nha! Được không em?
-Thôi được lần này tha cho anh :), thứ 7 mà không tới là em giận đó nha!
-Rùi mà anh sẽ đi được :P
Một ngày đầu mùa đông năm đó trời thật lạnh và có một cô bé đứng ở cửa rạp chiếu phim trong khi bộ phim đã chiếu được hơn nửa. Trời Hà Nội về đêm thật lạnh, cô cứ đứng đó đợi mãi đợi mãi, khi mọi người đã ra về, bộ phim đã hết mà người bạn trai cô chưa đến. Một tin nhắn muộn màng, “ anh xin lỗi em!”, một tin nhắn không một lý do.
Trang! Một cô sinh viên năm thứ nhất, trẻ trung năng động dễ thương, được bạn bè quý mến. Còn Vinh môt chàng sinh viên sắp tốt nghiệp, đang bận rộn lo toan cho công việc làm thêm và làm đồ án!
Chủ nhật ngày .... tháng ...... năm......
Tin nhắn của Vinh: Em cho anh xin lỗi nha! Hôm qua anh đi làm về muộn bị các sếp lôi đi uống về muộn quá lại hơi ngà ngà say nên không đến chỗ em được.
Trang: Anh có biết em đứng đợi anh ở đó bao lâu không? Tại sao anh không gọi điện, tại sao?
Vinh: Anh xin lỗi mà! Anh ........
Trang: Nếu như thế thì .......... mình chia tay! Em mệt mỏi lắm rồi, em không thể chịu đựng thêm nữa.
Vinh: kìa em! Anh xin lỗi em mà hãy tha thứ cho anh! Anh biết anh sai rồi, tối nay đi với anh nha được không?
Trang: Rồi lại đợi anh, và chờ anh đến bao giờ, em không muốn và mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi!
..................................
Trang gần như vô cảm với Vinh, những lần gặp nhau ở trường họ nhìn nhau như những người xa lạ dù cho Vinh vẫn yêu Trang rất nhiều.
Vinh bỏ bê mọi thứ, dường như Vinh đang tụt dốc vậy, anh bỏ công việc, và càng gần ngày bảo vệ luận án anh vẫn như người mất hồn, dù trước đây là một sinh viên xuất sác trong trường nhưng sau lễ bảo vệ và tốt nghiệp Vinh chỉ nhận tấm bằng trung bình khá. Điều đó đã làm anh trật vật khi xin việc, điều mà trước đây tưởng chừng như sẽ rất đơn giản với Vinh. Nhưng rồi cũng có một công ty nhỏ nhận anh vào làm, những ngày còn lại của Vinh là chuỗi ngày chỉ có rượu và những làn khói thuốc.
Còn Trang, cô vô tư như tuổi đôi mươi của cô vậy, cô vẫn sống và cô đã có người yêu mới. Điều đó càng làm Vinh chán nản hơn và anh chẳng biết làm sao khi mà anh đã quá yêu Trang.
Thứ 7 ngày ..... tháng.... năm nay.
Vinh gặp Trang trên phố hai người đã nói chuyện.
-Trang em có thể tha thứ chuyện đó cho anh được không? Anh biết anh đã sai rồi mà.
-Vô ích thôi! Có tha thứ giờ thì làm gì, anh đâu có yêu tôi!
-Sao em nói vậy, anh vẫn rất yêu em! Yêu nhiều lắm em biết không!
-Vậy mà anh không thể đi xem phim cùng tôi dù chỉ một buổi, nhưng buổi đứng chờ anh, nhìn nhưng đôi tình nhân khác, anh biết tôi cảm thấy gì không? Đâu chỉ mình anh yêu tôi, giờ người yêu tôi cũng rất yêu tôi, anh ấy luôn quan tâm tới tôi, còn anh thì sao chẳng thèm để ý đền tôi thích gì cơ mà! ! !
.........
Chủ nhật ngày ....tháng ....năm nay.
Một vụ tai nạn đã sảy ra.
Chiều hôm đó! Vinh có mặt trong bệnh viện với một bó hoa trên tay vào thăm Trang.
Trang đã bật khóc khi biết mình có thể bị liệt một chân, cô rất buồn, cô khóc rất nhiều. Nhưng người yêu cô thì không thấy đâu chỉ thấy ngày nào cũng có một bó hoa tươi và một tấm thiệp: dù có chuyện gì xảy ra với em, thì anh vẫn yêu em nhiều lắm!
Những ngày sau đó ngày nào Vinh cũng đến bệnh viện cùng Trang tập những bước đi cho đôi chân của cô. Trang đã òa khóc và ôm lấy Vinh.
.......
Tình yêu không phải là yêu bằng hình thức mà là yêu bằng tâm hồn, yêu bằng cả trái tim mình.
Tác giả: (breanjohan)

redbear 01-09-2008 16:08

MƯA THÁNG TÁM

Tháng tám của mình ai thắp gió phong linh
Hàng cúc nhỏ ngoài hiên vẫn rực vàng như nắng
còn tháng Bảy
Phố đi hững hờ không thấy mình đang vẫy
Mưa dỗi hờn về qua những bàn tay

Những con đường khờ nằm hứng lá me bay
Ve vẫn ngân lên trời cao thanh vắng
Mơ về nhau chưa ơi mùa thu áo trắng
Đã sắp hết rồi những cánh phượng rơi

Tháng tám này sinh nhật lại dở hơi
Một mình với ly kem màu mè nhìn mư và bím tóc
Đi qua con phố tròn lóc cóc
Nhặt lại bài thơ
Rồi lại ngẩn ngơ...

(Ngọc Duyên-Nha Trang)

hat_de 01-09-2008 16:17

ủa trên kia có bài ko phải thơ ... hơ hơ

tui vít chuyện ngắn, vậy để tui sáng tác truyện thể loại cực ngắn

giật mình tỉnh giấc chuông reo rối rít
alo, gk chúc mừng mày đạt giải triển lãm tem thế giới
aaaaaaaaaaaaaaaa... nhẩy cẫng lên ...
cốp va cả đầu vào cửa sổ đau điếng
tỉnh giấc thật :-<


ôi.... chẳng có cuộc gọi nào, ko có giải thưởng nào, lại còn bị đập mặt vô cạnh giường

ngotthuha231 01-09-2008 21:43

Anh Minh ơi!Truyện bùn quá!

breanjohan 06-09-2008 13:43

Trong đêm có một bóng người vẫn lặng lẽ đứng đó, không biết đang làm gì.
Rồi anh ấy vẫn bước trong đêm, hình như anh ấy đang suy nghĩ một điều gì đó, lặng lẽ với khuôn mặt trầm tư.
Ngày hôm sau, một cô bé xinh xắn đang đi cùng anh, họ dạo quanh các con phố, cô bé cười vui vẻ còn anh thì vẫn một khuôn mặt trầm tư. Rồi khi anh nói một câu gì đó làm cô bé bỗng bật khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dễ thương và ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì.
Hai tuần trước, ở ngay cổng một bệnh viện lớn ở Hà Nội có một chàng trai bước ra với khuông mặt rất buồn và có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng dường như không ai để ý tới anh. Trên tay anh cầm một bản bệnh án, mà không cần đọc cũng biết có chuyện gì đang và sẽ xảy ra với anh.
“Tôi cầm bản bệnh án mà lòng nặng trĩu, dường như không còn chút sức lực nào để tôi bước tiếp trên con đường này nữa. Tôi đã khóc khi biết rằng mình đã bị ung thư máu và chỉ còn sống được ba tháng nữa.” Tôi rất buồn, những ngày tiếp theo đó tôi không biết làm gì, chỉ ngồi và khóc, khóc vì tôi và khóc cho cuộc tình tôi. Tôi và em đã yêu nhau được hai năm vậy mà giờ đây tôi . . . nhiều đêm tôi bước trên con phố nơi mà tôi và em lần đầu gặp nhau, rồi đứng trước cửa nhà em hằng đêm, tôi biết khi đó em còn đang say xưa trong giấc ngủ và mơ những giấc mơ đẹp, tôi không biết phải làm sao, không biết phải nói với em thế nào đây. Tôi không muốn em phải buồn về chuyện của tôi và càng không muốn cho em biết, nhưng tôi cũng không muốn làm em đau khổ, tôi! Tôi phải làm sao?
Nhớ những ngày bên em thật hạnh phúc, tôi và em đã có biết bao kỷ niệm đẹp, em và tôi đã từng nói : “chúng mình sẽ sống đến khi nào mặt trời tắt nhé!”
Vậy mà tôi, tôi sẽ không còn sống chỉ. . . chỉ ba tháng nữa, và quyết định lớn nhất của tôi là sẽ nói lời chia tay với em.
Hôm đó tôi đưa em đi dạo quanh con phố nơi mà tôi gặp và quen em lần đầu tiên, em rất vui vẻ nói chuyện, và kể lại lần đầu gặp nhau đó. Đó là khi tôi là cậu sinh viên năm nhất xuống Hà Nội học và vô tình bị lạc, tôi hỏi em đường đi và em đã chỉ đường tận tình tới mức: “bạn lên đây mình đèo về” tôi không biết phải làm sao, chỉ nói: “bạn chỉ đường đi mình, mình tự đi được” rôì em nói: “thôi tiện đường về nhà mình luôn mà, bạn cứ lên đây đừng ngại”. Thú thật lúc đó tôi đỏ mặt lúc nào không biết, lần đầu ngồi sau xe một bạn gái, tôi thấy run run thế nào ấy. Thì ra tôi ở trọ cách nhà em có một con phố, và rồi điều ngạc nhiên nữa là, tôi và em học cùng trường. Thật buồn cười, khi chúng tôi gặp nhau ở trong trường, em nhận ra tôi và bảo bạn có về cùng không. Lúc đó tôi thực sự không biết nói gì ngoài câu: “thôi! mình cảm ơn, mình có xe rồi.” Tôi nói vậy chứ thực ra là tôi đi xe buýt, hôm đó không hiểu sao, tôi chờ xe mỏi cả cổ mà không thấy, rồi từ đâu em xuất hiện và nói đi xe ôm không bạn! Tôi trả lời: “mình chờ xe buýt được rồi, cám ơn bạn nhiều”. Rồi không hiểu sao em cứ đứng đợi xe buýt cùng tôi luôn, thế là tôi đành phải lên xe về cùng em!
Ngày hôm sau, tôi đã mua một túi cóc ổi mà trước đó tôi chưa bao giờ mua cho ai. Tôi lấp ló ở cửa lớp của em, rồi bốp, một cái đánh như trời giáng của ai đó, tôi chưa kịp quay lại thì giọng của em cất lên: “bạn làm gì ở đây thế?”. Tôi quay lại dúi túi cóc vào tay em mà chưa kịp nói gì rồi chạy biến luôn. Khi tan học, em đã đợi tôi ở cổng trường, rất vô tư em lại hỏi và đèo tôi về. Kỳ nghỉ hè năm đó tôi đã tập đi xe máy, và cũng thi được cái bằng lái. Năm học đó tôi vẫn thuê trọ gần nhà em, rồi gặp em như những người bạn vậy. Ngày hôm sau, như những ngày trước em vẫn đợi tôi, và hôm nay thì khác tôi nói để tớ đèo bạn.
Ngày quan trọng của tôi lại diễn mà ai cũng cho là rất “romantic”, hôm đó trời mưa to lắm, tôi thì trên thư viện và một người bạn của em chạy đến nói với tôi em bị ngã xe đang ngồi ở ... Tôi không suy nghĩ nhiều tôi lao ngay trong mưa, nhưng tới nơi thì người ta đã đưa em đi viện và tôi cứ chạy như thế trong mưa tới bệnh viện. Đến nơi thì tôi ướt như chuột, em chẳng sao cả chỉ xây xước thôi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Và hôm đó tôi đèo em về mà không mặc áo mưa, và em vòng tay ôm lấy eo tôi, tôi bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường và chúng tôi đã trao lời yêu thương trên con phố này nơi mà hôm nay tôi nói em hãy quên tôi đi!!!!!!!!!
Em đã khóc mà tôi không biết phải làm sao, chỉ vậy mà thôi, tôi đứng đó nhìn em khóc mà lòng đầy oán trách tại sao mình lại như thế. Tôi chỉ mong em hãy hiểu và thông cảm cho tôi.
Trong một lễ tang của một cậu sinh viên chuẩn bị ra trường có một cô gái lặng lẽ ngồi khóc, và dường như cô đã hiểu, tại sao anh ấy nói lời chia tay bởi vì anh ấy quá yêu cô. Ngày hôm đó là tròn 4 năm 35 ngày họ biết nhau.

Tác giả: breanjohan


Thời gian được tính theo giờ GMT +7. Bây giờ là 03:17.

©2007-2024 Diễn đàn Viet Stamp
Cơ quan chủ quản: Câu lạc bộ sưu tập tem Viet Stamp (VSC)
Giấy xác nhận cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến số 87/GXN-TTĐT
do Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử cấp ngày 31-08-2011
Chịu trách nhiệm chính: Ông Hoàng Anh Thi - Chủ nhiệm VSC
Bản quyền thuộc VSC. Địa chỉ: 2/47 Phan Thúc Duyện, Phường 4, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Điện thoại: (08) 38111467 – Website: vietstamp.net.vn – Email: vietstamp.net@gmail.com – Hotline: 0918 636 791
Vui lòng ghi rõ nguồn “Viet Stamp” khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.
--------------------
Mã nguồn: vBulletin v3.8.3 & Copyright © 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.
Diễn đàn Viet Stamp có giấy phép sử dụng từ Jelsoft Enterprises Ltd.