Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF)

Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF) (http://www.vietstamp.net/forum/index.php)
-   Những kinh nghiệm quý (http://www.vietstamp.net/forum/forumdisplay.php?f=162)
-   -   Thằng bé ‘sơ tán’ (http://www.vietstamp.net/forum/showthread.php?t=11503)

BoZoo 03-05-2013 09:46

Thằng bé ‘sơ tán’
 
Thân tặng các bạn trẻ, đặc biệt là các em học sinh trường THCS thị trấn Núi Sập*



Nó ngẩng lên, lấy tay dụi nước mắt. Một dòng nước mắt rơi trên má của nó. Khói rơm ẩm mà nó đốt để nấu nồi cơm nhỏ ngày càng mù mịt. Nồi cơm sống sượng vì mãi chẳng chịu sôi. Tiết trời cuối năm âm u, kèm theo những hạt mưa rải rắc làm nó rùng mình và cảm giác càng thêm lạnh. Nó nhìn ra phía cổng, tiếp giáp con đường làng, vẻ mong ngóng…

Nó mới theo bố nó về đây hơn hai tháng nay. Mẹ nó mất từ khi nó còn nhỏ xíu. Chỉ còn hai bố con nên nó thương bố nó lắm. Hai bố con theo cơ quan bố nó về đây sơ tán, sống trong sự đùm bọc của bà con nông dân trong thị xã. Những ngày tháng miền Bắc bị máy bay Mỹ ném bom quả là một sự thử thách lớn đối với nó. Cứ một hai tuần, bố nó lại lóc cóc đạp xe về Hà Nội để lấy thêm lương thực như gạo, bánh mỳ và một số vật phẩm khác. Mỗi lần như thế ông lại đi về mất một, hai hôm; và trong những dịp như vậy, nó phải tự nấu cơm cho chính bản thân nó. Nó cũng đã quen rồi, cũng buộc phải quen như bao người khác trong thời cuộc sống dưới bom đạn.

Ngày đầu tiên nó về đây, nó được bà con trong làng gọi là thằng bé ‘sơ tán’. Người ta cũng chẳng cần quan tâm đến tên của nó làm gì, chỉ đơn thuần là một thằng bé ‘sơ tán’. Nó còn bé nên nó cũng chẳng quan tâm nhiều đến cái tên gọi. Có lẽ nó bực bội nhất là con bé lớp trưởng. Chả là hàng ngày nó phải đi học tại trường tiểu học của thị xã. Đó là một dãy nhà mái lá trống tuềnh, trống toàng, có vài lớp học. Điều oái oăm là từ chỗ nó ở đến trường phải qua một con mương tưới tiêu khá rộng và sâu của huyện. Một thằng bé mười tuổi như nó ở thành phố về đâu có biết bơi. Buổi đầu tiên đến trường làm cho nó ngượng lắm. Các bạn cùng thôn, và cả con bé lớp trưởng của nó cũng đi cùng. Khi tất cả chuẩn bị sang mương, lũ trẻ nhanh chóng cởi hết quần áo, đội trên đầu cùng với mấy quyển vở, và ào một cái đã thấy chúng ở bên kia bờ. Một phần nó ngượng, nhưng phần khác nó không biết bơi, nó loay hoay, lúng túng, không biết làm cách nào. Con bé lớp trưởng thấy vậy, bảo sẽ giúp nó; và túm tóc nó đưa nó qua mương. Cũng chính vì sự ngượng ngùng này mà ngày hôm sau nó đã tự bơi; và nó đã biết bơi.

Cuộc sống của nó chỉ đơn giản như thế; mà ở một làng quê thời chiến tranh như thế thì còn gì khác! Có chăng là thú vui mà bố nó hướng dẫn nó sưu tầm những con tem bóc ở các bì thư. Nó cũng thích lắm. Nó vẫn hay xin các chú, đồng nghiệp của bố nó, những bì thư. Các chú còn trẻ, nhiều chú chỉ mười tám, đôi mươi. Đang độ tuổi yêu đương mà nhận được thư người yêu gửi đến trong những ngày chiến tranh xa cách thì còn gì bằng. Bởi thế, khi nó xin, các chú không cần suy nghĩ nhiều. Nhiều chú lại còn cho nó xem ảnh người yêu của mình với vẻ vui sướng tràn trề. Nó được tem thì nó cũng thích lắm. Các chú sai gì nó cũng làm. Nào là chạy ra bà hàng xén đầu làng mua cho chú gói thuốc cuộn; nào là mua cho chú bì thư hay con tem ở bưu điện xã…

Nó cũng có một bộ sưu tập tem của nó; nào là tem bắn rơi máy bay Mỹ, nào là tem ‘Ngũ hổ’, tem dân gian Đông hồ, và cả tem vũ trụ nữa mà nó rất thích. Bố nó nói với nó trong tương lai, con người sẽ còn nhiều phát minh và tất cả sẽ được tự động hóa. Nó chẳng hiểu gì cho lắm nhưng trong sự tưởng tượng của nó có những người máy biết đi lại, và biết thưởng thức, biết suy nghĩ như một con người. Nó dán những con tem mà nó sưu tầm được lên quyển vở học trò. Những hôm mưa lũ lớn làm nước trên con mương dâng đầy, lũ trẻ không đi học được, nó lại ngồi lần dở những trang tem của nó. Đối với nó, đó là cả một thế giới.

Nó bỗng nghe tiếng người từ phía con đường làng. Nó lại nhìn ra, mong ngóng. Bố nó đã về Hà Nội từ hơn một tuần nay. Thường thì bố nó không đi lâu như thế. Mấy hôm nay nó thấy bác gái chủ nhà và mấy người bạn bác ấy cứ thì thầm to nhỏ, dường như có điều gì bí mật lắm. Nó còn bé, nó cũng chẳng quan tâm cho lắm.

Có tiếng người phía cổng, nó lại nhìn ra mong bố nó về. Lần này là bác đưa thư quen thuộc với chiếc xe đạp Trung quốc cũ, không còn nổi cái chắn bùn. Đôi ủng của bác còn đầy dấu vết của con đường làng lầy lội sau cơn mưa. Bác gọi nó ra nhận một lá thư. Nó lạ lắm. Chẳng có ai gửi thư cho nó bao giờ, mà ai gửi thư cho nó để làm gì cơ chứ.

Bác đi rồi nó mới ngắm nghía bức thư. Sao lại có một bức thư lạ gửi cho nó? Mà sao lá thư lại có viền đen? Trên lá thư là con tem có hình con bươm bướm. Nó chẳng thích con bươm bướm này! Sao con bướm lại có màu đen như thế? Nó mở lá thư và được tin bố nó đã chết trong đợt máy bay Mỹ thả bom trải thảm phố Khâm Thiên. Với sự hiểu biết của một đứa trẻ, nó cũng không có khái niệm gì nhiều về sự mất mát, chia ly. Nó chỉ biết rằng nó sẽ không bao giờ được gặp lại bố nó.

Những cơn gió sau trận mưa lại tiếp tục thổi làm đụn rơm lại tắt ngấm. Khói lại bay mù mịt. Nó cúi xuống thổi lửa cho nồi cơm. Một dòng nước mắt chảy dài trên má nó, chẳng hiểu vì khói hay vì đâu. Nó tuy không thích con tem bươm bướm màu đen đó, nhưng nó sẽ giữ mãi trong bộ sưu tập của nó. Bởi vì những con tem nhỏ là cả trời thơ ấu của nó; những con tem nhỏ là cả thế giới của riêng nó.

------------------------

* Sau một hồi suy nghĩ, tác giả vẫn quyết định đăng bài vào mục này.

dammanh 03-05-2013 11:45

Chiến tranh và những kỷ niệm thường gắn với nước mắt..câu chuyện bác Bozoo kể trong bối cảnh cuộc chiến tranh phá hoại MB lần 2 của máy bay Mỹ,cực kỳ ác liệt,nhưng cuối cùng chúng ta đã chiến thắng bằng trận ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG!
Những bài giảng về tem đầu tiên với Dammanh thường xen lẫn tiếng máy bay phản lực,trong lúc tăng gia trồng sắn cùng cụ già ở nơi sơ tán...KỶ NIỆM KHÔNG THỂ NÀO QUÊN,phần nào lý giải tại sao dammanh sưu tầm dòng tem VNDCCH. Mong các bạn trẻ có nhiều bộ ST đa dạng hơn,tươi sắc mầu hơn gắn liền các kỷ niệm thời ấu thơ

tranhungdn 03-05-2013 18:40

Không biết truyện này do anh BoZoo viết hay trích từ đâu mà hay quá.

Bởi vì những con tem nhỏ là cả trời thơ ấu của nó; những con tem nhỏ là cả thế giới của riêng nó.

tranhungdn không có những kỷ niệm quá đau buồn như cậu bé "sơ tán" nhưng đọc 2 câu này muốn chảy nước mắt và nhớ lại thời thơ ấu cơ cực với những con tem CTO được nâng niu gìn giữ như một tài sản của riêng mình.

Cám ơn anh BoZoo.

BoZoo 03-05-2013 19:17

Câu chuyện có phần nào hư cấu nhưng câu nhấn đó chính là lý do mà BoZoo đăng bài ở mục này. Cảm ơn bác Trần Hùng. Xin tặng các bác và các bạn tem thêm vần thơ nữa:

"Có con bươm bướm màu đen ấy
Đi vào đời nó tự thuở nao
Hồn tem, mong ai xin giữ lấy
Góp phần tô đẹp vẻ thanh tao.


Thời gian được tính theo giờ GMT +7. Bây giờ là 15:41.

©2007-2024 Diễn đàn Viet Stamp
Cơ quan chủ quản: Câu lạc bộ sưu tập tem Viet Stamp (VSC)
Giấy xác nhận cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến số 87/GXN-TTĐT
do Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử cấp ngày 31-08-2011
Chịu trách nhiệm chính: Ông Hoàng Anh Thi - Chủ nhiệm VSC
Bản quyền thuộc VSC. Địa chỉ: 2/47 Phan Thúc Duyện, Phường 4, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Điện thoại: (08) 38111467 – Website: vietstamp.net.vn – Email: vietstamp.net@gmail.com – Hotline: 0918 636 791
Vui lòng ghi rõ nguồn “Viet Stamp” khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.
--------------------
Mã nguồn: vBulletin v3.8.3 & Copyright © 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.
Diễn đàn Viet Stamp có giấy phép sử dụng từ Jelsoft Enterprises Ltd.