Ngày xưa, bỏ phố lên rừng còn có cây cỏ, hoa lá để sống.
Ngày nay, rừng đã bị lâm tặc đốn hạ, lên rừng thế nào cũng chết đói.
*****
BỎ PHỐ LÊN RỪNG
(Tác giả: Thơ: Trương Minh Dzũng. Nhạc: Châu Kỳ)
*
(Sao người bỏ phố lên rừng?
Sao người không nói- ngập ngừng đắng cay?
Mình tôi còn lại chốn này,
Nửa đêm thức giấc- lòng ray rứt buồn.)
*
Người phụ tôi rồi có phải không:
cớ sao lại bỏ phố lên rừng?
Một đi không nửa câu hò hẹn,
người giã từ mà ánh mắt dửng dưng.
Người phụ tôi rồi có phải không:
cớ sao lại bỏ phố lên rừng?
Bỗng dưng làm kiếp chim xa lạ,
miền núi sầu, người có thấy nhớ nhung?
Người xót xa buồn lắm phải không:
-không, sao bỏ phố lên rừng?
đi làm mây cao trên đèo vắng,
trời vào đông- có chạnh lòng?
Người phụ tôi rồi có phải không:
cớ sao lại bỏ phố lên rừng?
Tự nhiên thành bóng chim tăm cá.
Tôi thật buồn, hỡi người có biết chăng!?
(Lời được trích chính xác từ tờ nhạc xuất bản ngày 24-03-1972)
*****
Phi Nhung
https://www.youtube.com/watch?v=Iopyr5_Yjeg
http://www.dailymotion.com/video/x4sk9ti
Phương Diễm Hạnh
https://www.youtube.com/watch?v=DeymbXZ9XX8