Ðề Tài: CLB thơ văn
Xem riêng 01 Bài
  #27  
Cũ 01-05-2008, 21:17
breanjohan's Avatar
breanjohan breanjohan vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 25-02-2008
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 16
Cảm ơn: 0
Đã được cảm ơn 11 lần trong 8 Bài
Mặc định

Tác giả: Đào Trường Minh

Phần 1:
Ngày đó ......
Ở bến xe buýt!
- Em gì ơi! Em đánh rơi ví này. (Tôi gọi một cô bé)
- Úi! Dạ em cám ơn anh, cám ơn anh nhiều.
Khi cô bé quay lại tôi mới giật mình, đó là Linh, cô bé mà tôi quen trong lần đi dự buổi dạ hội của trường Tài Chính. Cô bé mà làm tôi phải để ý cả buổi tiệc hôm
đó.
-A! Anh Minh anh đi đâu đấy? Linh hỏi:
-Ừ anh đi sang nhà đứa bạn về. Còn em sao lại đi ra tận đây thế.
-Em đi mua ít đồ cho lễ Haloween tới. Anh có sang trường em chơi không?
-Hì, anh chưa biết được vì thằng bạn anh nó về quê rồi không có nó anh sang đó làm gì?
-Vậy ạ! Tiếc nhỉ? Hay em mời anh vậy nhá, được không anh?
-Ơ! Thế còn bạn em thì sao,bạn....
-À con bạn em hả, nó có vé riêng rùi, em còn một vé kèm chưa có ai, hihi anh làm bạn trai em vậy nhá.
-Ờ, cái này...... để anh xem... đã, có gì anh gọi cho em, à số phone của em là bao nhiêu?
-0953567***, anh nháy vào máy em để em lưu số anh luôn.
-Ừ. Em có bận không mình đi uống nước nhé
-Dạ thôi, để dịp khác anh nhé em về luôn đây kẻo mấy đứa bạn đang đợi em nó mong. Cám ơn anh về cái ví nhé.
-Ừ! Không có gì! Hẹn gặp lại sau nha!
Tự nhiên tôi có một cảm giác gì đó thật lạ, hôm đó là buổi tiệc lớn ở trường Tài Chính, thằng bạn tôi mời tới chơi, tôi đến và tối đó tôi để ý một cô bé trong bộ váy xanh thật dịu dàng. Thằng bạn tôi bảo: “em đó là khóa mới vào trường, hì. Mày thấy con gái Tài Chính xinh không? Hơn đứt Bách Khoa nhé.” Nói xong nó bỏ tôi đứng đó một mình và đến chỗ cô bạn gái nó. Rồi không biết thế nào cô bé kia cũng một mình và đứng gần chỗ bàn tiệc với tôi trong khi gần như tất cả đang say sưa trong điệu Rumba, bất chợt ánh mắt tôi gặp phải ánh mắt của bé và làm tôi thấy xốn xao lạ thường. Rồi lân la bắt chuyện tôi biết em tên Linh, em ở ngay quận Hoàng Mai, ở cùng quận chỗ tôi trọ, và ngạc nhiên hơn đó là tôi với em ở cùng một con phố, chỉ cách nhau vài chục số nhà mà thôi. Và bất ngờ hơn là em mời tôi một điệu nhạc kế tiếp đó, đó là điệu Van. Tôi chẳng biết làm thế nào vì điệu Van tôi mù tịt, tôi đành từ chối một cách tiếc nuối. Nhưng em vô tư nói rằng :
-Anh cứ ra đây em chỉ cho vài đường cơ bản là được thôi mà.
Lúc đó tôi mong có cái lỗ nào đó để mình chui luôn xuống, mặt tôi đỏ bừng, chẳng biết làm thế nào, em cầm lấy tay tôi và dẫn thôi theo đường nhạc. Trời đất! bao nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi với em, và không biết loay hoay thế nào tôi dẫm ngay vào chân em. Tôi ngượng chín mặt, nhưng em bảo không sao và dẫn tôi thêm vài đường cơ bản nữa, nhưng phải nói Van khó thật với tôi, chả biết nhảy cái điệu đó thế nào mà tôi học hoài không được. Em nói đùa tôi: “ anh cần thuê giáo viên dạy nhảy không?” rồi Linh cười một cách hồn nhiên trong sáng. Nhạc cũng hết và tiếp theo ngay đó một tiếng nhạc sôi động nổi lên, điệu nhạc cha cha cha quen thuộc, điệu nhảy mà tôi thích nhất. Em lại hỏi tôi: “anh nhảy được chứ?” Tôi gật đầu và chúng tôi bắt đầu điệu nhảy của mình, chúng tôi say sưa vào điệu nhảy mà quên mất rằng chúng tôi đang làm tâm điểm của buổi tiệc, đến khi nhảy xong tôi dừng lại mới thấy mọi người đang đổ dồn con mắt vào tôi và Linh. Thực sự tôi thấy mặt mình đang nóng lên, không biết bao nhiêu nước mới có thể làm nó mát trở lại.
Chết rồi! mải ngồi nghĩ tôi đi quá bên xe buýt của mình rồi! , xuống đi bộ quay lại vậy.
Nhớ khi tan tiệc hôm đó thằng bạn tôi đang định đưa tôi về thì găp em ở ngay cổng trường, và thằng lắm mồm này làm ngay câu:
-Em đưa thằng bạn anh về được không? Anh còn đưa người yêu anh về nữa.
Trời đất! tôi đấm cho nó một cái, nhưng em trả lời hồn nhiên:
-Vâng! Em cũng về một mình, với lại em với anh Minh cùng phố, thì em đưa về giùm cho! Anh cứ đưa bạn gái anh về đi.
Hix! Cái này thì tôi chịu luôn, chưa bao giờ tôi rơi vào trường hợp như lúc này, cái thằng bạn mình sao nó đểu thế không biết, dám bán bạn bè dọc đường. Tôi từ chối nhưng thằng bạn tốt bụng của mình nó cứ bảo tôi xuống về cùng em. Lúc đó tôi biết làm sao cơ chứ? ừ thì nhắm mắt bước sang xe của em và bảo: “để anh cầm lái cho”. Em đồng ý luôn! Thế là bắt đầu một chuyến xe dài từ Tài chính về Hoàng Mai.
Nhớ lại tôi mới thấy tôi cũng hơi nhát, vì trước mặt con gái chả hiểu tại sao tôi cứ đỏ mặt. :”> . Khi về đến nơi tôi chào em và cảm ơn em, từ thời gian đó đến nay chúng tôi mới gặp lại nhau. Cũng được hơn một năm, trông em vẫn hồn nhiên như ngày nào vẫn nụ cười trong sáng đó...



Phần 2 : Bây giờ!
Sau lời mời đến dự tiệc HALOWEEN đó, tôi cũng nhận lời và đi cùng em đến buổi tiệc, và tất nhiên tôi lại là tâm điểm bởi vì một điều ngớ ngẩn là ai cũng hóa trang thành một con ác quỷ, một con ma hay một cái gì đó... còn tôi diện nguyên cái ao phông với quần jean. Tôi không biết có phải tôi lại ấm đầu không mà quên mất là đây là tiệc HALOWEEN, vậy mà em chẳng nhắc tôi một câu, hix!
Thật buồn cười!
Sau lần đó tôi đã mạnh dạn mời em đi chơi cùng tôi, và em cũng đồng ý. Tôi cảm giác vui lạ thường, có lẽ là...... Không chắc không phải chứ chả lẽ tui thích em thật sao. Tôi với em thường xuyên nhắn tin điện thoại và lên tán gẫu trên Y!H, thời gian đó tôi cảm thấy rất vui và ....hạnh phúc. (Chúng tôi đã yêu nhau! :”>)
Vào một buổi tối tôi lang thang trên phố dưới ánh đèn đường, đường phố Hà Nội thật tấp nập và những đôi tình nhân họ đi chơi thật vui vẻ làm sao, nghĩ đến đó tôi lại nghĩ đến Linh, tôi rút điện thoại và nhắn tin cho Linh, hỏi vài chuyện vu vơ, Linh hỏi tôi: “anh có bận không?”. Tôi trả lời là không vì tôi đang rảnh mà. Thế là chỉ một lúc sau Linh xuất hiện, trời Hà Nội mới chuyển mùa thật lạnh, và Linh thì trông thật dễ thương trong chiếc áo khoác màu đỏ. Rồi em rủ tôi đi ăn kem, trời ạ lạnh vậy mà Linh rủ tôi đi ăn kem, nhưng tôi cũng đồng ý . Chúng tôi đi ăn kem Tràng Tiền , ngon lắm, nhưng có vẻ Linh đang có chuyện buồn mà không nói, em chỉ im lặng! Tôi gặng hỏi nhưng em cứ lảng tránh tôi, và bảo tôi đừng hỏi, và tôi cũng im lặng cùng em! Chúng tôi lại đi, vòng tay em như xiết chặt hơn vào tôi, có lẽ em lạnh, chắc vậy. Chúng tôi dừng lại bên hồ Gươm, một khung cảnh thật tuyệt vời, những ánh đèn màu lung linh tỏa sáng bên hồ, ai ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ có Linh là có đôi mắt buồn. Rồi bỗng dưng em bật khóc và ôm trầm lấy tôi, và em nói, nói một điều mà tôi không tin đó là sự thật và tôi không muốn tin điều đó......! Ông trời sao lại ác nghiệt như vậy, tôi muốn an ủi em đừng khóc nhưng tôi lại khóc theo em.
Bước cùng em trên phố tay nắm tay, tôi hỏi em về căn bệnh đó, và chúng tôi cứ đi mà dường như là không biết đang đi về đâu nữa, càng muộn trời càng lạnh tôi bèn cởi chiếc ao khoác ngoài khoác lên người em. Hôm đó chúng tôi cũng không nói gì nhiều, sau hôm đó tôi với em nhắn tin và gọi điện thoại cho nhau thường xuyên hơn. Nhưng mỗi lần tôi hỏi em về sức khỏe của em, em lưỡng lự một lúc rồi nói không có chuyện gì đâu, cô ấy trả lời em vẫn bình thường và...... vẫn đi ăn kem với anh được, Linh cười, tiếng cười trong sáng, một tiếng cười còn mãi đọng lại trong tôi đến bây giờ, và có lẽ là cả cuộc đời tôi. Một năm trôi qua thật nhanh, Linh đã đi xa, xa lắm, mùa đông năm nay tôi chỉ có một mình, không có người cùng tôi sánh vai bước trên đường. Tôi lặng lẽ cô đơn đứng bên hồ Gươm và nghĩ lại một quá khứ, một quá khứ đau buồn đã qua. Và tôi mong chờ một tương lai tươi sáng hơn, một tương lai sẽ có tôi và Linh sẽ có một cuộc sống yên bình.
Ngày đó và bây giờ có vẻ như đã khác nhiều, tôi trở nên ít nói hơn, và càng ít giao du với bên ngoài hơn, tôi sống khép kín một cuộc sống đã thay đổi với tôi kể từ khi Linh xa tôi để sang Mỹ chữa bệnh, tôi và Linh vẫn mail cho nhau và một điều tôi sẽ làm là chúc cho em mau khỏi bệnh và chờ đợi em, chờ ngày em trở về.
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này