MƯA THÁNG TÁM
Tháng tám của mình ai thắp gió phong linh
Hàng cúc nhỏ ngoài hiên vẫn rực vàng như nắng
còn tháng Bảy
Phố đi hững hờ không thấy mình đang vẫy
Mưa dỗi hờn về qua những bàn tay
Những con đường khờ nằm hứng lá me bay
Ve vẫn ngân lên trời cao thanh vắng
Mơ về nhau chưa ơi mùa thu áo trắng
Đã sắp hết rồi những cánh phượng rơi
Tháng tám này sinh nhật lại dở hơi
Một mình với ly kem màu mè nhìn mư và bím tóc
Đi qua con phố tròn lóc cóc
Nhặt lại bài thơ
Rồi lại ngẩn ngơ...
(Ngọc Duyên-Nha Trang)
__________________
Ai biết đâu ngày mai...
|