Ðề Tài: CLB thơ văn
Xem riêng 01 Bài
  #40  
Cũ 06-09-2008, 13:43
breanjohan's Avatar
breanjohan breanjohan vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 25-02-2008
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 16
Cảm ơn: 0
Đã được cảm ơn 11 lần trong 8 Bài
Mặc định

Trong đêm có một bóng người vẫn lặng lẽ đứng đó, không biết đang làm gì.
Rồi anh ấy vẫn bước trong đêm, hình như anh ấy đang suy nghĩ một điều gì đó, lặng lẽ với khuôn mặt trầm tư.
Ngày hôm sau, một cô bé xinh xắn đang đi cùng anh, họ dạo quanh các con phố, cô bé cười vui vẻ còn anh thì vẫn một khuôn mặt trầm tư. Rồi khi anh nói một câu gì đó làm cô bé bỗng bật khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dễ thương và ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì.
Hai tuần trước, ở ngay cổng một bệnh viện lớn ở Hà Nội có một chàng trai bước ra với khuông mặt rất buồn và có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng dường như không ai để ý tới anh. Trên tay anh cầm một bản bệnh án, mà không cần đọc cũng biết có chuyện gì đang và sẽ xảy ra với anh.
“Tôi cầm bản bệnh án mà lòng nặng trĩu, dường như không còn chút sức lực nào để tôi bước tiếp trên con đường này nữa. Tôi đã khóc khi biết rằng mình đã bị ung thư máu và chỉ còn sống được ba tháng nữa.” Tôi rất buồn, những ngày tiếp theo đó tôi không biết làm gì, chỉ ngồi và khóc, khóc vì tôi và khóc cho cuộc tình tôi. Tôi và em đã yêu nhau được hai năm vậy mà giờ đây tôi . . . nhiều đêm tôi bước trên con phố nơi mà tôi và em lần đầu gặp nhau, rồi đứng trước cửa nhà em hằng đêm, tôi biết khi đó em còn đang say xưa trong giấc ngủ và mơ những giấc mơ đẹp, tôi không biết phải làm sao, không biết phải nói với em thế nào đây. Tôi không muốn em phải buồn về chuyện của tôi và càng không muốn cho em biết, nhưng tôi cũng không muốn làm em đau khổ, tôi! Tôi phải làm sao?
Nhớ những ngày bên em thật hạnh phúc, tôi và em đã có biết bao kỷ niệm đẹp, em và tôi đã từng nói : “chúng mình sẽ sống đến khi nào mặt trời tắt nhé!”
Vậy mà tôi, tôi sẽ không còn sống chỉ. . . chỉ ba tháng nữa, và quyết định lớn nhất của tôi là sẽ nói lời chia tay với em.
Hôm đó tôi đưa em đi dạo quanh con phố nơi mà tôi gặp và quen em lần đầu tiên, em rất vui vẻ nói chuyện, và kể lại lần đầu gặp nhau đó. Đó là khi tôi là cậu sinh viên năm nhất xuống Hà Nội học và vô tình bị lạc, tôi hỏi em đường đi và em đã chỉ đường tận tình tới mức: “bạn lên đây mình đèo về” tôi không biết phải làm sao, chỉ nói: “bạn chỉ đường đi mình, mình tự đi được” rôì em nói: “thôi tiện đường về nhà mình luôn mà, bạn cứ lên đây đừng ngại”. Thú thật lúc đó tôi đỏ mặt lúc nào không biết, lần đầu ngồi sau xe một bạn gái, tôi thấy run run thế nào ấy. Thì ra tôi ở trọ cách nhà em có một con phố, và rồi điều ngạc nhiên nữa là, tôi và em học cùng trường. Thật buồn cười, khi chúng tôi gặp nhau ở trong trường, em nhận ra tôi và bảo bạn có về cùng không. Lúc đó tôi thực sự không biết nói gì ngoài câu: “thôi! mình cảm ơn, mình có xe rồi.” Tôi nói vậy chứ thực ra là tôi đi xe buýt, hôm đó không hiểu sao, tôi chờ xe mỏi cả cổ mà không thấy, rồi từ đâu em xuất hiện và nói đi xe ôm không bạn! Tôi trả lời: “mình chờ xe buýt được rồi, cám ơn bạn nhiều”. Rồi không hiểu sao em cứ đứng đợi xe buýt cùng tôi luôn, thế là tôi đành phải lên xe về cùng em!
Ngày hôm sau, tôi đã mua một túi cóc ổi mà trước đó tôi chưa bao giờ mua cho ai. Tôi lấp ló ở cửa lớp của em, rồi bốp, một cái đánh như trời giáng của ai đó, tôi chưa kịp quay lại thì giọng của em cất lên: “bạn làm gì ở đây thế?”. Tôi quay lại dúi túi cóc vào tay em mà chưa kịp nói gì rồi chạy biến luôn. Khi tan học, em đã đợi tôi ở cổng trường, rất vô tư em lại hỏi và đèo tôi về. Kỳ nghỉ hè năm đó tôi đã tập đi xe máy, và cũng thi được cái bằng lái. Năm học đó tôi vẫn thuê trọ gần nhà em, rồi gặp em như những người bạn vậy. Ngày hôm sau, như những ngày trước em vẫn đợi tôi, và hôm nay thì khác tôi nói để tớ đèo bạn.
Ngày quan trọng của tôi lại diễn mà ai cũng cho là rất “romantic”, hôm đó trời mưa to lắm, tôi thì trên thư viện và một người bạn của em chạy đến nói với tôi em bị ngã xe đang ngồi ở ... Tôi không suy nghĩ nhiều tôi lao ngay trong mưa, nhưng tới nơi thì người ta đã đưa em đi viện và tôi cứ chạy như thế trong mưa tới bệnh viện. Đến nơi thì tôi ướt như chuột, em chẳng sao cả chỉ xây xước thôi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Và hôm đó tôi đèo em về mà không mặc áo mưa, và em vòng tay ôm lấy eo tôi, tôi bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường và chúng tôi đã trao lời yêu thương trên con phố này nơi mà hôm nay tôi nói em hãy quên tôi đi!!!!!!!!!
Em đã khóc mà tôi không biết phải làm sao, chỉ vậy mà thôi, tôi đứng đó nhìn em khóc mà lòng đầy oán trách tại sao mình lại như thế. Tôi chỉ mong em hãy hiểu và thông cảm cho tôi.
Trong một lễ tang của một cậu sinh viên chuẩn bị ra trường có một cô gái lặng lẽ ngồi khóc, và dường như cô đã hiểu, tại sao anh ấy nói lời chia tay bởi vì anh ấy quá yêu cô. Ngày hôm đó là tròn 4 năm 35 ngày họ biết nhau.

Tác giả: breanjohan
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này