Xem riêng 01 Bài
  #680  
Cũ 07-08-2015, 17:20
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Mặc định

Hàn : Tôi vốn thích những gì xưa cũ, tem bì xưa đã đành, nhạc tờ xưa cũng đáng sưu tập. Thế nhưng bài hát cuối cùng của NS Ngô Thụy Miên rất hay có tên là Tóc Xưa cũng thật lãn mạn. Tóc Xưa để nhớ Người Xưa. Bạn nào từng ST nhạc vàng chắc để ý từ 'Xưa' trong nhạc tờ gợi ta nhiều kỷ niệm trong quá khứ đáng hoài niệm và dòng nhạc vượt thời gian mãi khắc ghi : Con Đường Xưa Em Đi, Đôi Mắt Người Xưa, Tiếng Xưa, Đón Xuân Này Nhớ Xuân Xưa, Gặp Lại Cố Nhân... À bài Tóc Mây của Phạm Thế Mỹ cũng là để nhớ về Cố Nhân (Người Xưa). Thật ra bài hát 'Tóc Xưa' này được sáng tác từ câu chuyện cảm động có thật. Anh Huệ vừa nhắc Chuyện Ba Người, và bài Tóc Xưa có xuất xứ như thế này :

Câu chuyện về “Tóc Xưa” có liên quan đến 3 người : 2 bác sĩ và một nhạc sĩ. Trước hết là anh Dương Văn Thiệt, nghề chính là bác sĩ nhưng lại nột nhà thơ “tay ngang”. Vợ anh Thiệt, chị Thọ Chí, chẳng may lìa đời. Anh Thiệt rất thương vợ, sau khi chị mất anh tình cờ thấy được một sợi tóc của người quá cố vẫn còn vương trên gối. Trong cơn xúc động, anh viết một bài lục bát lấy tên là… “Tóc Xưa”:

“Ngày nào nhặt tóc quanh đây
Sợi nằm bên gối sợi bay ra vườn
Sợi dài buộc mối yêu thương
Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê


Mượt mà một thuở tóc thề
Gió lùa qua tóc mân mê vai mềm
Sợi nào đánh rớt bên thềm
Nhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng


Sợi nào sáng gội chiều hong
Gió đưa hương tóc qua song cửa mành
Lạc vào ngõ vắng nhà anh
Quen người quen cảnh không đành rời xa


Tóc nào đen óng hôm qua
Gởi vào trang sách bên ta mỗi ngày
Sợi nào là sợi tóc mai
Loà xoà bên trán làm ai phải lòng


Để mà sáng đợi chiều trông
Sợi kề bên má sợi hôn môi người
Sợi nào từ thuở đôi mươi
Tóc tơ se kết tiếng cười nỗi đau


Sợi nhìn ngày tháng qua mau
Tóc xanh hôm trước bạc màu hôm nay
Tóc xưa giờ đã xa bay
Sợi buồn ở lại ngắn dài xót xa”


Cuối tuần mời Ace nghe chơi tuyệt phẩm cuối cùng của NS Ngô Thụy Miên qua giọng hát của Bằng Kiều :

https://www.youtube.com/watch?v=c6m_cj2vQHE

Trích dẫn:
Hình như ở tuổi 60-70, người ta thường hay nhắc đến, hoặc dùng chữ "Xưa" như mắt xưa, áo xưa, dáng xưa, người xưa,... để kể lại một câu chuyện, để nhắc lại một ngày tháng nào?

Có phải "Xưa" đó luôn là những kỷ niệm đẹp không hề phai tàn qua năm tháng, là những nỗi nhớ nhung chẳng hề quên lãng qua bao thăng trầm, đổi thay của cuộc sống?

Có lẽ trong trái tim của tất cả chúng ta, "Xưa" cũng chính là nỗi mất mát, niềm tuyệt vọng nào đó đã thoáng qua nhưng mãi ở lại vĩnh viễn trong ký ức sâu thẳm nhất của đời mình.

Trong tâm tình đó, xin chia sẻ với người nghe ca khúc "Tóc Xưa" phổ từ một bài thơ của nhà thơ Dương Văn Thiệt bên trời Âu (bạn của một đồng môn Nguyễn Trãi, Lê Văn Thu).

Ngô Thuỵ Miên, 10/2014


(theo Blog của Nguyễn Ngọc Chỉnh - US)
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
2 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
huuhuetran (08-08-2015), thehung (07-08-2015)