Xem riêng 01 Bài
  #2  
Cũ 10-11-2013, 09:14
BoZoo BoZoo vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 14-03-2013
Đến từ: London, United Kingdom
Bài Viết : 322
Cảm ơn: 2,098
Đã được cảm ơn 2,611 lần trong 323 Bài
Mặc định

Giấc ngủ dài cả ngày làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với hôm qua. Trời chiều tà nên vẫn còn ánh nắng. Tôi cũng chẳng vội gì vì còn lâu mới đến nửa đêm. Khí hậu sao mà nắng nóng đến thế, đã thế lại kéo dài đến hơn mười ngày nay. Cơ sự này thì thế nào cũng có mưa lớn. Thôi kệ. Chẳng quan tâm làm gì!

Hôm nay tôi mới có dịp làm quen với mấy người hàng xóm. Bên cạnh nhà tôi là nhà bác Tùng. Nhà bác cũ kỹ và ọp ẹp. Bức tường đất đã lở loét rơi rụng lỗ chỗ. Có chỗ thủng, mỗi khi mưa là nước lại dột vào đầy nhà. Bác ở có một mình. Thấy bác kể là bác có người con gái hiện đang sống và làm việc ở tận Mỹ Tho. Lâu lắm rồi bác không gặp lại vợ bác và con gái. Chắc cuộc sống vất vả và thời gian đã làm phôi phai tất cả. Bác chỉ nhớ lần cuối khi bác chia tay chị thì chị hãy còn nhỏ lắm, chị chỉ mới hai tuổi. Thời gian đó chiến tranh ác liệt, bác lên đường nhập ngũ như bao người thanh niên khác, để người vợ và con gái thân yêu nơi hậu phương. Bác cũng kể với tôi rằng, sau đó, trong chiến dịch Khe Sanh ác liệt, bác đã bị địch bắn khi tấn công cứ điểm của thủy quân lục chiến Mỹ.

Đối diện với nhà tôi, phía bên kia cây bạch đàn cao cao là nhà thằng Mận “chột”. Nhìn thì chẳng ai buồn vào thăm nhà nó. Mà có lẽ đó cũng chẳng được gọi là một cái nhà. Nó xiêu vẹo, lụp xụp và nước ngập vào nhà từ cơn mưa tháng trước, đến giờ vẫn vậy. Mỗi lần nó đi ra, đi vào là nó cứ dẫm nước bòm bọp, người nó ướt hết. Nó cũng chẳng quan tâm. Nó chuyển đến đây trước tôi hơn một năm. Trước đó, tôi đã thấy dân làng bảo là nó lên Hà Nội kiếm việc, nhưng sau đó bị nghiện chích và mắc bệnh AIDS.

Tôi cũng biết cuộc sống ở đô thành. Năm ngoái, tôi trúng tuyển trường cao đẳng kinh tế của thành phố Nam Định. Bố mẹ tôi mừng lắm. Ông bà sắm cho tôi đầy đủ trang bị vật dụng cần thiết cho cậu sinh viên mới. Hôm tôi nhập trường, bố mẹ tôi đưa tiễn tôi ra tận bờ sông Đáy. Ông bà chờ thuyền đưa tôi đi khuất sang bờ bên kia mà mãi chẳng chịu quay về. Tuy thế, tôi đã phụ lòng bố mẹ tôi. Tôi chẳng chịu học, trốn học và đua đòi với bọn thanh niên thành phố. Tiền bố mẹ dành dụm đưa cho tôi thì vào mấy cái quán cà phê trên đường Tô Hiệu cả rồi. Có đêm cuối tuần, đi bar nhạc với tụi thằng Phi, vào cửa xong là thằng nào thằng nấy chia tay nhau nửa viên hay cả viên thuốc lắc. Thế là chẳng còn biết gì nữa, chỉ có tiếng nhạc trong đầu, người cứ giật. Về đến phòng trọ sinh viên rồi mà cũng chẳng biết, vẫn cứ giật, và gật, như vẫn đang ở trong bar nhạc. Cũng may cho tôi, tôi chưa kịp “bị nghiện” thì tôi đã bị nhà trường đuổi học. Và đó là lý do để tôi được gặp lại Lành; và đó cũng là cái may mắn để tôi bây giờ không giống thằng Mận “chột”.

Thời gian trôi cũng nhanh. Đêm đã xuống và trời cũng đã se lạnh. Đêm mùa hè với không khí đồng lúa trong lành làm tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tôi cũng không vội gì nên cứ thủng thẳng đi. Qua đầu làng, nơi có cây đa, tôi còn trèo lên đó chơi một lát. Chỗ này cánh trẻ bọn tôi đã quá quen. Cây đa có những nhánh rất to mà chúng tôi vẫn có thể đứng hay ngồi chơi trên đó. Hôm nay tôi cũng không quên ngồi vắt vẻo trên đó một lúc. Nhìn xuống chỉ thấy mấy con đom đóm bay lập lòe. Nhìn về phía trong làng, những ngọn đèn cũng bắt đầu tắt dần. Đêm đã bắt đầu thực sự là của tôi.

Đêm nay tôi thấy tiếng chó sủa nhiều hơn trên đường tôi đi. Người ta bảo chó hay sủa ma, chẳng biết có đúng hay không. Mà làm gì có ma cơ chứ. Như tôi đi một mình trong đêm, nào có biết sợ ma. Tôi thấy người lớn hay kể chuyện với nhau là khi một người chết thì linh hồn vẫn còn vảng vất trong ba ngày, chưa chịu đi hẳn. Có lẽ hồn còn quyến luyến cuộc sống trần gian?

Bước tới cổng nhà nàng, con Vàng sồ ra sủa dữ dội. Nó tệ quá. Chẳng còn phân biệt người thân quen gì hết. Tôi chưa dám bước vào ngay, chờ nó ngớt sủa rồi mới bước vào nhà. Bố mẹ Lành dường như cũng bị thức giấc khi con Vàng sủa dữ. Tôi thấy ông lạch xạch mở của buồng, nhìn ra cổng. Không thấy gì ông mới lại trở lại giường ngủ. Tôi chờ cho tất cả trở lại yên tĩnh rồi mới bước vào phòng của nàng.

Đêm hôm nay Lành mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng. Chiếc áo ngủ chỉ có 2 dây buộc để lộ đôi bờ vai tròn trĩnh, trắng ngần. Đồ lụa mịn màng phủ nhẹ lên thân hình thiếu nữa tuổi đôi mươi; trông đẹp như bức tranh. Tôi ôm lấy nàng nhẹ nhàng để nàng khỏi khinh động. Má tôi áp vào má nàng, cảm thấy hơi ấm truyền sang tôi với một sức sống huyền diệu. Vuốt nhẹ làn tóc nàng ra sau tai, tôi cảm thấy dường như có những giọt nước mắt trên mắt nàng. Tôi chẳng hiểu vì sao Lành khóc, nhưng tôi thấy thương Lành nhiều hơn. Người con gái có một thứ vũ khí rất lợi hại, đó là nước mắt. Nếu là người đàn ông thông thường thì chắc họ bảo, đàn bà lắm chuyện. Nhưng tôi cho rằng, nước mắt của người phụ nữ mang yếu tố quan trọng lắm. Đó là sản phẩm của tâm hồn, là sự giao hội của không gian và thời gian; có tính không gian vì nó liên quan tới những con người và những tâm hồn, mang tính thời gian vì nó mang đặc trưng của quá khứ, hiện tại và sự phản ánh của tương lai.

Người tôi đã ấm hẳn lên. Tôi ôm nàng thật chặt và đặt những nụ hôn thắm thiết lên má nàng, lên vai nàng và cả lên đôi quả bồ đào của nàng. Khi môi tôi dừng ở đó, tôi thấy hơi ấm dường như lan tỏa nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác trên cơ thể của nàng. Nàng đã có lần giao hẹn với tôi là chỉ được phép ôm, hôn chứ không được làm gì khác. Bởi vì cả hai đứa vẫn còn trẻ, lỡ có chuyện gì thì khó ăn, khó nói lắm. Tuy nhiên, cũng đã có lần, chúng tôi đã đi quá trớn. Có lẽ với những cảm xúc của tình yêu thì khó mà nói là nó chỉ được ở trong một khuôn khổ nào; bởi vì khuôn khổ nào dù có to, lớn đến đâu đi nữa thì cũng chẳng thể giam giữ được tình yêu. Sau cuộc tình đó, cả tôi và nàng đều sợ và ốm sốt. Sợ mà sốt và sốt vì sợ. Rất thích mà lại rất sợ. Sao vậy nhỉ?

Tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra tôi đã ôm nàng và đi vào giấc mộng từ bao giờ. Một giấc ngủ ngắn bên cạnh nàng. Tôi cảm thấy mãn nguyện. Còn gì hơn khi hai linh hồn yêu thương có thể sẻ chia, và quện với nhau làm một, chẳng có ai có thể ngăn cản và cũng chẳng bị ai ngăn cấm. Tôi càm thấy thương nàng hơn, thương cái bóng dáng người con gái nhỏ nhoi đi về một mình và cô đơn làm bạn với bốn bức tường.

Đã nghe tiếng gà gáy. Con Vàng hậm hực mãi chẳng được tích sự gì; dường như nó cũng đã mệt và nằm choãi, đầu gục vào hai chân trước, chỉ có đôi tai nó là vểnh lên mỗi khi có tiếng động nhỏ. Đã đến lúc tôi phải đi. Tôi đã quên hẳn việc đến thăm nhà lão Phú. Ngày mai tôi sẽ lại tới thăm nàng.


(Còn tiếp)
__________________
BoZoo
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
8 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn BoZoo vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
Đêm Đông (13-11-2013), exploration (12-11-2013), HanParis (10-11-2013), HuyNguyen (10-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), quaden@_cute (10-11-2013), Tien (11-11-2013), VAPUTIN (11-11-2013)