Ðề Tài: CLB thơ văn
Xem riêng 01 Bài
  #26  
Cũ 01-05-2008, 21:15
breanjohan's Avatar
breanjohan breanjohan vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 25-02-2008
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 16
Cảm ơn: 0
Đã được cảm ơn 11 lần trong 8 Bài
Mặc định

Hôm nay lên đây post một số tác phẩm tự sáng tác trong thời gian qua, đây là truyện ngắn, chắc câu lạc bộ thơ văn chấp nhận được chứ ^^!

Tác giả: Đào Trường Minh
Phần I
Mưa mùa hè
Một mùa hè nữa lại sắp đến, những cơn mưa đầu mùa bất chợt đến, nó đến như không báo trước vậy, ào đến rồi đi mau... Trong cuộc sống người ta có thể đến rất nhanh nhưng cũng có thể đi rất nhanh, có thể bạn chưa kịp nghĩ một điều gì đó để nói với người ta thì người ta đã rời xa bạn khi mà trong lòng bạn vẫn biết bao điều muốn nói ...những điều từ trái tim của bạn.
Khi người ta nghĩ rằng tất cả những gì đến với mình mà không phải là sự may mắn thì người ta nghĩ ngay rằng mình rất đen đủi... và điều đen đủi còn lây sang cả người khác nữa. Thật hài hước khi bạn cho rằng mỗi khi bạn gặp vận đen và đang đi với một người chuyên gặp vận đen thì bạn lại cho rằng người ấy mang đen đủi đến cho bạn và người bạn đó của bạn nghĩ rằng mình lại đem sự đen đủi đến cho người khác. Tất cả mọi sự vật sự việc trên đời đều có những sự sắp đặt sẵn mà ta không thể biết trước. Vì thế bạn đừng vội kết luận nhưng việc không may mắn với bạn là do đâu hay do bạn bè hoặc do chính mình nhé.
Trong cơn mưa bất trợt của mùa hè, bao nhiêu hôm mang ô thì không mưa đúng cái hôm bảo thôi để ô ở nhà thì trời mưa rõ to, tôi chạy thật nhanh tới chỗ cửa vòm rộng để tránh mưa, nhưng trước đó đã có một người đứng đó...một cô gái dáng người nhỏ nhắn và mái tóc ướt sượt vì mưa, trên mặt cô ấy vẫn còn đọng lại một vài giọt mưa mà có lẽ chưa kịp lau. Tôi bước đến gần rút chiếc mùi xoa đưa cho cô bé, cô bé mắt tròn xoe nhìn tôi lạ lùng, tôi chỉ cười trừ nói mặt em bị ướt kìa ...^^ Thật không biết phải nói sao chứ cái dáng vẻ ngây thơ khi bé nhìn tôi đã làm tôi ấn tượng rất nhiều. Những cơn mưa mùa hè nhiều lúc thì nhanh đến và nhanh đi nhưng sao hôm đó mưa lâu quá chừng, tôi và bé đứng đó hoài, rồi thấy bé xoay xoay cái điện thoại xem giờ, tôi nghĩ bé đang có hẹn, tự dưng trong đầu tôi lóe lên một điều gì đó, tôi vụt chạy đi như một cơn gió, tôi đi mua một chiếc ô và quay lại chỗ ban nãy, bé vẫn đứng đó và trời thì vẫn mưa rất to tôi chạy đến kế bên và nói, em hãy cầm ô mà về nè! Bé ngạc nhiên hỏi : “sao anh lại tốt với em vậy?”. Trời hỏi thế ai trả lời nổi, tôi gãi đầu, gãi tai và trả lời: “ anh thấy em xem giờ có lẽ đang có hẹn nên anh...” tôi ấp úng. Bé cám ơn tôi và nói: “ em chỉ sợ về nhà muộn thôi, hôm nay ba má em đi tối muộn mới về nên em muốn về sớm chút nấu cơm ai dè trời lại mưa to quá”. Rồi bé nói: “ nếu vậy hay em với anh cùng đi nhé” bé cươi hồn nhiên, nụ cười đó đã mãi in sâu vào tôi. Rồi hai đứa tôi cùng nhau bước dưới mưa to, ngay lúc đó tôi có cảm giác thời gian chững lại chỉ có tôi và em là đang chuyển động... rồi cũng tới nhà tôi nhưng nhà bé thì còn một đoạn phố nữa. Tôi bảo : “em cứ cầm ô của anh mà về” bé cám ơn và nói hứa sẽ trả ô cho tôi. Nhìn bé lững thững dưới chiếc ô màu cam mà tôi chọn vội ^^! Cái dáng nhỏ nhắn khuất dần sau những căn nhà cuối phố.
Tôi mong sẽ sớm gặp lại em, nhưng một ngày, hai ngày không thấy em đến trả ô như em nói. Đến ngày thứ 3 thì em xuất hiện, tôi rất mừng vì được thấy em, thì ra hôm đó về em bị ốm tới hôm nay mới khỏi. Em mang chiếc ô tới trả cho tôi, và không quên trả luôn cho tôi chiếc khăn mùi xoa mà tôi đưa em mượn trước đó. Em cám ơn tôi và nói sẽ mời tôi đi ăn một bữa gọi là cám ơn, tôi thấy rất vui, một cảm giác thật tuyệt trong tôi hiện hữu bất ngờ, nó chạy rất nhanh qua tôi như một luồng điện vậy. Tôi mừng quá, tôi chạy vào nhà và thật đen đủi tôi bị ngã T__T hậu đậu đến thế là cùng, cũng may tôi chỉ bị xước sát chút ít, coi như bài học cho tội hậu đậu , sao cái ngày em hẹn tôi lâu đến quá, nó kéo dài vô tận, tôi cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào, nhưng một điều làm tôi lại thấy hơi lo lắng, đó là cái số đen đủi của tôi, chẳng biết sao nữa cứ đi chơi với ai y rằng là tôi gặp đen đủi hoặc mang đen đủi đến cho mọi người, híc híc, nhưng nghĩ đến ngày được đi chơi với em tôi lại thấy vui quá. Tôi gạt hết mọi thứ sang một bên và cầu mong một ngày may mắn sẽ đến với tôi.
Rồi ngày ấy cũng đến tôi chờ em ở cửa vòm nơi lần trước tôi với em cũng trú mưa, em đến hơi trễ vì xe của em hỏng nên em phải đi bộ.[Trời ơi! Số đen bắt đầu rồi sao sớm quá] Thế là tôi đèo em, em chỉ tôi đến một quán cafe vào đó, em hỏi tôi uống gì, tôi gọi một cốc caramen trân châu ^^! món sở trường mà còn em gọi một ly trà sữa :X:X, thật ngọt ngào phải không nào? Thời gian như ngừng lại để cho tôi và em được nói chuyện với nhau lâu hơn, trước đó nói thật tôi còn quên chưa hỏi tên em =.= và giờ thì tôi đã biết tên em, một cái tên nghe thật dễ thương “Trân” nghe cái tên mà hay quá: tôi khen, còn em thì đỏ mặt...
Nói chuyện khá lâu chúng tôi đứng dậy, lại lên chiếc xe đạp và đi một vòng quanh hồ gươm, rui rủi hôm đó thế nào chúng tôi có cái hạnh phúc được thấy “đầu của ông rùa” nhó lên trên mặt nước , và mải ngắm ông rùa tôi đâm rầm vào một chiếc xích lô [T_T hậu đậu vô cùng], hai đứa ngã, tôi vội đứng dậy xem em làm sao không híc em bị xát đầu gối, nhìn em bị đau, tôi thấy xót biết bao, nhìn đầu gối em cứ rớm máu chảy ra mà tôi không biết làm nào, tôi để em ngồi ghế đá bên hồ chạy vù đi mua bông băng, vừa chạy tôi vừa trách mình vụng về và...đen đủi!!!
Tôi chạy lại lau vết thương và băng bó cho em, nhìn nét mặt em nhăn lại tôi biết là vết đó xót lắm...vì tôi cũng từng bị rồi mà .
Tôi xin lỗi em về tính hậu đậu của mình và sự đen đủi của mình...em nhìn tôi và cười, nụ cười nhẹ nhàng như tha thứ tất cả, em trả lời tôi nhẹ nhàng: “có sao đâu anh tại tụi mình mải ngắm ông rùa mà” ^^! Tôi chả biết nói sao lúc đó tôi chỉ biết cúi mặt cười trừ! Lại lên xe tôi đèo em và hai đứa lại đi khắp đường phố, tôi đi cẩn thận và không nhìn lung tung nữa , tôi đèo em qua Tràng Tiền ăn kem coi như là xin lỗi em vụ vừa rồi, hì hì em đồng ý liền, ôi mùa hè mà ăn kem thì ngon phải biết sao mà ngon dữ. Tôi với em mỗi đứa ăn liền 2 que, , rồi chúng tôi lại tiếp cuộc hành trình đi mài đường Hà Nội ^^~! Cái run rủi thế nào trời bỗng sầm sập mưa đến ào ào, híc cái số đen đến thế là cùng, thế là hai đứa lại trú mưa, mưa mùa hè có khác đến lúc nào không hay, tôi chỉ sợ em lại ốm thì chết. chờ đến mưa tạnh chúng tôi mới về nhà thế là cơn mưa làm tắt luôn cuộc đi chơi dài giờ hì hì....
Em bảo thôi để hôm nào rảnh mình đi tiếp anh à, tôi đèo em về nhà, em đã biết nhà tôi và giờ thì tôi cũng đã biết nhà em, nhà em không xa nhà tôi lắm thực ra chỉ cách nhau có hai con phố, đi bộ chút là tới. Chào em mà lòng tôi không muốn xa em... cứ lo cho em bị ốm ai ngờ T_T tôi lại ốm, híc pó tay luôn nà, tôi nằm liệt giường luôn, hôm sau thật bất ngờ khi em mang một bó hoa to đùng đến thăm tôi ...tôi ngạc nhiên, em chỉ nhìn tôi và cười , em nói: “ anh mau khỏe đi để chúng mình lại đi ăn kem nữa chứ ” tôi vui lắm, lòng tôi lại trào dâng hạnh phúc, hạnh phúc ngập tràn con tim này. Thời gian trôi nhanh thật, đã thấm thoát tôi quen em được gần một năm, nhưng tôi vẫn giữ cho mình một bí mật, bí mật rằng tôi đã yêu em!!! Rồi ngày tôi định nói với em tình cảm của mình thì em gọi điện cho tôi trước và hẹn gặp tôi, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất cho mình để nói ra tình cảm. Nhưng khi gặp nhau tôi chưa nói gì thì em đã nói gia đình em sắp chuyển sang Mỹ ở, tôi lặng thinh và ngơ ngác như chưa hiểu gì thì em nói tiếp: “ thời gian có anh ở bên em cảm thấy thật hạnh phúc, cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn vì đã mang niềm vui đến cho em những ngày tháng qua, giờ em sắp đi xa rồi, hãy luôn nhớ tới em và thường xuyên mail cho em nhá”. Tôi im lặng một lúc rồi chả biết nói gì chỉ ừ và chúc em lên đường bình an.
Lần cuối cùng tôi gặp em ở sân bay, tôi cố kìm lòng mình, tôi nhìn em, em nhìn tôi, ánh mắt của em như muốn nói một điều gì đó mà tôi chưa thể đoán ra ngay thì em đã khuất dần sau ô cửa. Nhìn theo chiếc máy bay và tôi khóc, khóc vì đã xa em rồi, tôi chưa kịp nói lên tình cảm của tôi dành cho em bấy lâu nay.

Phần II
Mùa thu tình yêu
Ngay năm sau tôi đã cô gắng học thật tốt và giành được một suất học bổng đi Mỹ học Đại Học, trước đó tôi vẫn liên lạc qua mail với em, và giờ đây niềm hi vọng được gặp lại em lóe lên trong tôi. Sau những ngày dài làm thủ tục để đi du học cuối cùng ngày tôi lên máy bay chia tay ra đình đi học cũng tới, bước lên máy bay mà tôi thấy lòng mình thật vui và hơi buồn. Vui vì sắp được gặp lại em, buồn vì phải xa gia đình! Thật may mắn là trường tôi học chỉ cách nơi em ở có một thành phố, chúng tôi hẹn gặp nhau tại trường tôi học.
Sau vài hôm ở đó, thì vào buổi sáng hẹn gặp, vẫn một cô bé dánh vẻ nhỏ nhắn đứng đó với chiếc ô màu cam đang chờ tôi. Lòng tôi tràn ngập một thứ hạnh phúc mà không thể diễn tả nổi, lúc đó tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến để ôm em trong vòng tay mình. Nhưng tôi kìm nén cảm xúc và bước đến bên em, vẫn nụ cười hồn nhiên đó, một khuôn mặt ngây thơ làm tôi thấy xuyến xao, bất ngờ em ôm trầm lấy tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, em ôm ghì lấy tôi và nói, em nhớ anh quá... Tôi cảm thấy như mình đang có được tình yêu của em vậy và tôi cảm thấy niềm hi vọng đang đến bên mình thật gần, tôi cũng nói rằng tôi rất nhớ em và yêu em nhiều lắm... vậy là tình yêu thật sự đã đến với tôi và em...tôi lấy xe đạp đèo em đi dạo vòng quanh ngôi trường của mình đang học, rồi chúng tôi đi dạo dưới những tán lá vàng của mùa thu [có lãng mạn không nhỉ...] những chiếc lá màu đỏ rơi nhẹ nhàng lướt qua mặt chúng tôi và trải đầy dưới những bước chân. Tay trong tay chúng tôi đã nói hết với nhau và em kể lại lần cuối khi gặp tôi ở sân bay... thì ra ánh mắt của em mong chờ tôi nói một lời yêu em, em chờ nhưng không thấy tôi nói...thì ra là vậy tôi thật ngu ngốc, nếu không thì chúng tôi đâu phải chờ đến bây giờ mới nói ra. Biết bao kỷ niệm từ hồi mới quen nhau, chúng tôi đã nhớ lại kể cho nhau nghe và khoảng thời gian mà chúng tôi vẫn coi nhau như bạn bè vậy. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã bốn mùa thu liên tiếp em ở bên tôi, tôi bên em, và cuối cùng tôi cũng học xong, ngày tôi trở về nước tôi với em đã hẹn thề, một lời thề mãi mãi sẽ bên nhau. Tôi và em lại cùng ra sân bay, lại một lần nữa sự chia ly giữa hai chúng tôi có nước mắt, lên máy bay tôi nghĩ lại quãng thời gian chúng tôi được bên nhau, hạnh phúc biết bao, có người nói rằng mùa thu là mùa của tình yêu! Tôi thì chả biết điều đó đúng không nhưng mùa thu đầu tiên sang đây là mùa hạnh phúc nhất mà tôi từng có.
Với tôi cuộc sống nhiều lúc thật đen đủi và nhiều lúc cũng thật thú vị và đầy may mắn, vì đó là cuộc sống mà phải có sự bù trừ cho nhau thì mới là cuộc sống chứ. Trở lại quê hương lòng tôi dạt dào bao cảm xúc, đã xa nhà bốn năm rồi cơ đấy, xuống sân bay bố mẹ và em tôi cùng ra đón, niềm vui, hạnh phúc tràn đầy. Ngồi trong xe tôi kể cho bố mẹ nghe chuyện của chúng tôi và có vẻ bố mẹ tôi không hài lòng để tôi được yêu em, dù cho trước đây bố mẹ tôi rất quý em. Nhưng dù sao thì tôi vẫn yêu em và rất yêu em, em đã hẹn tôi tháng sáu năm sau sẽ bay về nước và lúc đó chúng tôi sẽ nói chuyện về vấn đề này với gia đình tôi, sáu tháng có nghĩa là nửa năm nữa tôi lại chờ đợi và chờ đợi. Chỉ có bốn năm xa nhà mà Hà Nội đã thay đổi nhiều, khi tôi về nước thì tiết trời đang sang đông, cái lạnh đầu mùa làm tôi lại thấy nhớ một cái gì đó và cảm giác thật khó diễn tả. Nhìn qua khung cửa xe ô tô một khoảng trời trong cái hình vuông nhỏ bé ấy mà sao nó vẫn rộng quá dù trời có hơi u ám và những cơn gió rít từng cơn. Với tấm bằng tốt nghiệp quốc tế trong tay, tôi đã gửi hồ sơ một số công ty lớn và họ đã sẵn sàng nhận tôi vào làm việc, một cuộc sống mới lại bắt đầu.

Phần III
Nước mắt
Về nước đã được sáu tháng, tôi đã có một công việc ổn định và mức lương khá cao. Rồi tôi cũng nhận được điện thoại của em, em nói ngày mai sẽ bay về nước và hẹn tôi ra đón, tôi mừng lắm và chuẩn bị một bó hoa thật to để ra đón em. Tôi chờ mãi mới thấy em bước ra, do máy bay của em bị trễ giờ nên đến hơi muộn nhưng chẳng vấn đề gì cả, tôi đưa em về thẳng nhà tôi để chào bố mẹ tôi, rồi chúng tôi lại bắt đầu đi dạo khắp phố phường Hà Nội như cách đây 6 năm.
Tôi đưa em đi thăm lại ngôi nhà của em, nơi mà em đã sống ở đây từ nhỏ và một nơi kỷ niệm của chúng tôi nơi mà chúng tôi đã quen nhau, nơi bắt đầu của cuộc sống mới, cái mái vòm đó vẫn còn nhưng người ta đã sử dụng nó vào việc khác. Tôi lại đưa em đi ăn kem Tràng Tiền rồi đi uống trà sữa, món khoái khẩu của em còn tôi thì tất nhiên vẫn là caramen trân châu, chúng tôi đã đi qua tất cả những con phố mà trước đây chúng tôi đã từng đi qua, hồ Gươm vẫn rất đẹp nhưng chúng tôi không còn cái diễm phúc được ngắm ông rùa, nghĩ đến đó cả hai chúng tôi lại cười, cười vì mải nhìn rùa mà tôi đâm cả vào xe xích lô và làm em bị ngã. Đang đi như vậy bất chợt cơn mưa đầu mùa đổ rào rào xuống chúng tôi lại trú mưa, tôi cố che cho em khỏi bị ướt vì sợ em lại bị cảm nữa thì... chúng tôi gửi xe và tôi thì chạy đi mua một chiếc ô, nhưng chả có chiếc nào màu cam cả chỉ còn một chiếc ô kẻ đỏ mà thôi, tôi với em lại bước đi những bước dài trên con phố đầy kỷ niệm. Kể lại những gì đã xảy ra cách đây hơn sáu năm trời và cùng ước vọng về một tương lai tốt đẹp hơn...
Nhưng em làm tôi phải giật mình lo lắng, em bị ngất... tôi vội vàng đưa em đi viện, tôi lo lắm và tôi nghĩ chắc do bay một chặng đường dài mà không nghỉ ngơi lại còn đi chơi dưới trời mưa nữa khiến em kiệt sức, có lẽ vậy...tôi nghĩ nghỉ ngơi một vài ngày là khỏe thôi. Nhưng khi bác sỹ đi ra với vẻ mặt nghi ngại và yêu cầu để em lại bệnh viện làm thêm vài xét nghiệm, tôi vào thăm em, nhìn em mà lòng tôi thấy thương em quá, đáng lẽ tôi nên để cho em nghỉ ngơi chứ không vội vàng gì mà đưa em đi thăm ngay Hà Nội cả, tôi thật tệ. Em nằm ngủ phải đến hơn một ngày, mới tỉnh, khi tỉnh dậy em vội vàng hỏi tôi bác sỹ có bảo gì không? Tôi trả lời : “ bác sỹ bảo cần theo dõi thêm, bảo em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đừng đi lại nhiều”. Em nói với tôi, đòi ra viện và không theo dõi gì cả, nhìn nét mặt em tôi đoán em đang dấu tôi điều gì đó nhưng thấy em như vậy tôi lại càng thương em hơn. Tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi và chăm sóc cho em cẩn thận, nhưng tôi không quên được cái vẻ mặt nghi ngại của bác sỹ hôm ấy và tôi đã đến viện mà dấu không cho em biết. Tôi gặp vị bác sỹ hôm nọ, và khi ông ấy đưa cho tôi bản xét nghiệm của Trân thì tôi không còn đứng nổi nữa, tôi không thể tin vào mắt mình và hỏi lại bác sỹ xem có sự nhầm lẫn nào không? Ông bác sỹ an ủi tôi và nói rằng: “ nếu cậu vẫn không tin thì hãy đưa cô ấy đến đây để làm lại xét nghiệm”. Tôi nhìn bác sỹ và hỏi: “Có cách nào để cứu chữa không thưa bác sỹ?”. Vị bác sỹ lắc đầu và cho biết đây là ung thư giai đoạn cuối cho nên... Nước mắt tôi cứ thế trào ra mà không thể kìm lại nổi, tại sao chứ, tại sao lại là em, tại sao ông trời bất công với em và với tôi như thế. Bước ra khỏi bệnh viện mà lòng tôi như kẻ điên mất trí, tôi chẳng nhìn thấy gì, nghe thấy gì nữa chỉ có nước mắt nhạt nhòa đi và trong đầu tôi chỉ hiển hiện lên khuôn mặt và nụ cười dễ thương của em! Khi về đến nhà tôi ôm trầm lấy em và hỏi rằng tại sao em lại dấu tôi chuyện đó, em chỉ khóc và tôi cũng chỉ biết khóc, cả hai đứa lặng đi không nói thêm một lời nào, vòng ta xiết chặt thêm dường như không muốn bỏ ra vì nếu rời tay ra bây giờ thì có lẽ sẽ mất em mãi mãi vậy. Tôi không biết phải làm sao nữa, thì ra em về nước lần này là có nguyên do thứ hai. Em chỉ còn sống được hơn một tháng nữa, không có lẽ là ít hơn, và không còn một tia hi vọng nhỏ nhoi nào cả dường như tất cả đã kết thúc.
Một tháng sau, em đã rời xa tôi thật rồi, đau đớn tột cùng, tôi chỉ biết lặng im và khóc, khóc, khóc. Tôi yếu đuối chăng, không phải như thế ! làm sao có thể không khóc được chứ, ngày em ra đi trời lại mưa, cơn mưa mùa hè, và ngày hôm đó trời mưa mãi không ngớt như là trời đang khóc thương em vậy. Một hình ảnh cô bé dễ thương ngày nào dưới cơn mưa mùa hè cầm chiếc ô màu cam thật đẹp, hình ảnh đó mãi in sâu vào tâm trí tôi không hề phai mờ. Khi em mất bố mẹ em đã gửi lại cho tôi một chiếc hộp nhỏ của em mà em đã để lại cho tôi, tôi mở chiếc hộp trong đó có một quyển sổ nhỏ. Tôi mở nó ra đọc, đó là nhật ký của em nhật ký từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, em viết : “Trời hôm nay mưa to quá, thật đen đủi vì mình quên mang ô, híc, biết sao giờ muộn mất rùi, định hôm nay về nấu một bữa thật ngon cho bố mẹ vậy mà...rồi từ đâu xuất hiện một anh chàng, trông cái dáng vẻ cao kều của anh ta thì chắc phải cao trên mét bảy, trông cũng trắng trẻo đẹp zai, hi hi! Tự nhiên anh ấy nhìn mình rùi đưa cho mình cái khăn mù xoa to uỳnh... chẹp! chắc định làm gì đây...hóa ra là anh ấy bảo mình lau vết nước mưa dính trên mặt :”> thật là mặt anh ấy còn ướt thế kia mà lắm chuyện... chắc muốn làm quen đây. Chết thật rồi muộn quá rùi biết làm sao đây trời thì vẫn mưa to, mình ngoanh đi ngoảnh lại thì anh ấy lao vụt đi và biến mất vào cơn mưa, chết mình vẫn chưa trả anh ấy chiếc khăn, vài phút sau anh ấy quay lại cùng với một chiếc ô màu cam, anh ấy nói cầm ô mà về....sao anh ấy tốt thế nhỉ..............”
Những dòng nhật ký của em đã kể lại tất cả những kỷ niệm từ khi chúng tôi quen nhau...và thì ra em đã yêu tôi từ lâu lắm rồi vậy mà tôi không hề biết, tôi thật ngu ngốc...giờ đây tôi ngồi một mình trong căn phòng trống nghĩ và khóc về một cuộc tình đã mất.............
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này