#1
|
||||
|
||||
Thơ Tình Buồn
VIẾT CHO MỘT NGƯỜI
——————————----- Em yêu ạ! Duyên tình thắm thiết của đôi ta dang dở bởi rơi vào vòng éo le mê tín tuổi tác của gia đình em, khiến cả một đời vương vấn và nhiều đau khổ cho em, em đã âm thầm chịu đựng, còn anh vì buổi đầu chưa hiểu ngọn ngành nên đành xuôi theo ngày tháng cố mà phôi pha. Sau mấy mươi năm tình cờ gặp lại, anh không ngờ trước hai việc: 1- Em đã uống thuốc quyên sinh bởi nỗi thống đau trắc trở duyên tình của hai đứa mình (may mắn được người hay kịp thời cứu sống). 2- Vì tình yêu và nỗi nhớ em đã trọn một đời dùng chữ ký gắn liền chữ cái tên của anh & em. Em thương ạ! Rung động và cảm xúc biết bao khi biết được hai điều ấy em đã dành cho anh, ẩn kín nơi tận cùng sâu thẳm của tâm hồn em!. Trước bao biến đổi phũ phàng của thời gian, hoàn cảnh, giờ đây anh không còn gì để tặng lại cho em, bù đắp xứng đáng một mối chân tình yêu thương, chỉ có dòng thơ này suốt chuỗi dài năm tháng buồn nhớ em, anh đã sáng tác, nay được kết liền lại thành “DÒNG THƠ VIẾT CHO MỘT NGƯỜI” thầm gửi vào đây trọn tấc lòng yêu thương của anh về em, mong an ủi phần nào nỗi đau trước dòng đời nghiệt ngã mà em đã gánh chịu!… EM ĐÃ SAI RỒI Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì Một thuở trăng vàng soi suối biếc Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi… Em nát tâm hồn theo tháng năm Bao lần khóc hận dưới khung xanh Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn Đối mặt cuộc đời mây xám phủ Bầu trời là cả sắc vàng thu Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng Bốn phía bao quanh dãy mịt mù Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai Con tim xưa trẻ ngân lai láng Giờ chẳng còn chi nhịp đập này… Anh hiểu em buồn, em khổ đau Lắm khi thao thức dưới canh thâu Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu Phải chi ngày ấy đừng im lặng Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh Để hờn với nghẹn lại cho anh Em đã sai rồi em biết không Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc Có sá gì đâu một tấc lòng. Tháng 6/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) TAN VỠ Thoáng chốc qua rồi mấy chục năm Kể từ đêm ấy ngất men lâng Ôm tôi thắm thiết hôn say đắm Từ giã, em về bỏ bến trăng… Thật chẳng có ngờ, chẳng thể tin Người thương yêu dấu vội xa mình Âm thầm khép kín cung lầu mộng Bứt sợi chỉ tình, giũ bóng xinh Bởi những ngọt ngào quyện bóng ta Từ thời bé bỏng khéo lân la Cận kề khoe kể, đầy thân ái Những chúa nhật về Anh ghé qua Lúc trăng vừa độ tuổi tròn ngôi Đã kết ảnh hình đậm nét tươi Đến chuỗi thời gian duyên đẩy tới Hương lòng ngợp toả, thắm vành môi Đượm ngát tơ vương, ấm áp lòng Muôn phần hoa nở dưới vầng đông Em yêu tôi lắm, tôi thừa hiểu Vì cớ làm sao lại lấy chồng? Thế là tan nát quả tim côi Thật biết thì ra đã hết rồi Đứt đoạn cung đàn, trôi nguyện ước Ngỡ ngàng đôi ngả, bước chơi vơi Tôi chìm quạnh quẽ theo ngày tháng Hết thích nhìn lên lấp lánh vầng Vì có bao giờ tin ánh nữa Bởi mây bất chợt kéo giăng ngang. Tháng 8/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) Tất cả 34 bài thơ tình buồn
Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) viết cho người yêu, nguồn: NHẤT LANG THƯ QUÁN |
|
|