Quay lại   Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF) > GIẢI TRÍ - THÔNG TIN TỔNG HỢP > Lang thang lượm lặt > Văn hóa - Giáo dục - Tri thức

Trả lời
 
Công Cụ Hiển Thị Bài
  #1  
Cũ 09-11-2013, 10:24
BoZoo BoZoo vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 14-03-2013
Đến từ: London, United Kingdom
Bài Viết : 322
Cảm ơn: 2,098
Đã được cảm ơn 2,611 lần trong 323 Bài
Mặc định Truyện tình ba đêm

Lời tựa: Nhân dịp trở thành hội viên chính thức câu lạc bộ Vietstamp, thay lời cảm cảm ơn bằng câu chuyện thấy cũng có vẻ hợp lý. Tôi lại có thêm động lực để viết khi thấy một số hội viên khác nói giỡn với thuật ngữ “ma cũ, ma mới”.

Một số tên nhân vật hay địa danh trong câu chuyện chỉ là hư cấu. Mà nếu có lỡ trùng tên của bạn thì xin đừng nghĩ tác giả cố ý xỏ xiên ai.

Truyện không phù hợp với những bạn dưới 18 tuổi. Nếu bạn rơi vào trường hợp như vậy thì xin đừng đọc, câu chuyện sẽ chẳng giúp ích gì cho bạn.


***



Trời đã khuya, có lẽ cũng gần nửa đêm. Không gian tĩnh mịch bao trùm ngôi nhà mới của tôi; có lẽ chỉ có những con dế thỉnh thoảng rúc lên những âm thanh rất gần mà cũng rất xa xôi, đều đều buồn bã.

Tôi mới chuyển về ngôi nhà mới trưa hôm nay. Tôi còn nhớ có đông người đưa tiễn tôi lắm, cứ làm như là tôi sẽ đi đâu lâu lắm. Trời trưa hè nóng ngột ngạt, mà con đường thì chẳng có bóng cây. Tôi thấy mọi người nhễ nhại mồ hôi, thương mọi người quá mà chẳng dám nói. Mẹ tôi thì khóc sưng hết cả mắt; bà thương con. Bố tôi thì dành tình thương kiểu khác. Đàn ông mà lị. Ông ghìm được cảm xúc của mình, nhưng trông mặt buồn rười rượi.

Ngôi nhà mới của tôi phủ đầy hoa trắng, mới xây và trông rất đẹp và mát. Ngôi nhà nằm ở một góc của quả đồi, chỉ cách làng khoảng mười lăm phút đi bộ.

Buổi trưa hè nóng bức đã làm tôi mệt mỏi. Khi về đến nhà mới là tôi vật ra giường và đánh một giấc đến tận giờ. Nghĩ đã muộn và chắc là mọi người trong làng đã ngủ say, tôi quyết định vào làng để kiếm chác một vài thứ. Chẳng nói thì mọi người cũng đã biết rõ. Tôi có tính táy máy, có nghĩa là thích dùng đồ của người khác. Ồ, lạ chửa! Tại sao lại phải mua cơ chứ, trong khi mình có thể kiếm được. Vả lại tôi hãy còn đang độ tuổi sinh viên, đã có công việc gì đâu mà có tiền.

Vừa đi vừa nghĩ như vậy, thoáng một cái tôi đã đến rìa làng. Tôi định đến nhà lão Phú, chủ tiệm đồ cổ trên huyện. Nhà lão giàu lắm, tôi đã nhằm vào cái đĩa sứ đời nhà Thanh của lão trong tủ kính ở phòng khách. Cái đĩa này mà đưa cho thằng Giàng "sẹo" thì ít ra nó cũng phải trả cho tôi vài ba triệu. Của ăn cắp mà. Chứ đằng thằng cái đĩa đó lão Phú mà bán cho khách thì cũng phải hàng trăm triệu. Riêng cái đĩa này lão rất quý, không bán và chỉ để bày.

Vừa đúng lúc đó, chân tôi bước tới cổng nhà Lành. Bỗng dưng bao ý định ban đầu của tôi biến đi đâu mất. Thôi, cứ vào thăm nàng đã. Tôi với Lành yêu nhau đã mấy năm nay, yêu nhau từ thuở còn ngồi trên ghế nhà trường. Lành là bí thư chi đoàn của lớp; trong khi đó tôi lại là thằng cà trớn nhất trường. Thực ra thì tôi chẳng làm hại ai cả, và tuyệt nhiên ở trường thì tôi chẳng có táy máy hay đánh nhau với ai, tuyệt nhiên không. Nhưng tiếng đồn tự nhiên cứ đến trường, và mọi người ở trường thì ngạc nhiên lắm khi thấy Lành rất quan tâm đến tôi. Bố của Lành là Bí thư huyện ủy và mẹ của Lành làm trưởng phòng kế toán chi đó trên tỉnh. Bố mẹ Lành phản đối ra mặt khi biết tôi và Lành yêu nhau. Ông bà đã cấm không cho nàng mời tôi đến nhà. Có một lần tôi đến nhà Lành lúc ông bà đi làm. Một lúc sau bà về thấy tôi ở đó, bà tỏ thái độ khinh khỉnh ra mặt; và tôi có thể nghe tiếng nồi bay, tiếng thớt đồm độp và tiếng đĩa loảng xoảng dưới bếp. Một kỷ niệm không lấy gì làm hay ho cho lắm. Từ đó tôi sợ không dám đến nhà nàng. Nhưng có lẽ vì thế tình yêu của chúng tôi lại càng mãnh liệt hơn. Tôi còn nhớ mới tuần trước thôi, hai đứa chúng tôi rủ nhau chui vào cánh đồng mía cuối làng mà ôm nhau, thật nên thơ.

Tôi đẩy cổng bước vào. Con Vàng gầm gừ. Nó tệ thật, chẳng nhận ra tôi. Chính tôi và Lành đi mua nó về, Lành nuôi nó từ bé. Nó quen tôi nên thường mừng khi thấy tôi. Mới tuần trước thôi tôi còn đùa ném que cho nó đuổi và nhặt đem về. Tuy nhiên tôi vẫn vào trong nhà mà chẳng khó khăn gì lắm. Bố mẹ Lành nằm ngủ ở gian bên phải, còn phòng của Lành ở gian bên trái.

Trời mùa hè nên cửa phòng nàng không đóng. Lành mặc bộ đồ ngủ mỏng phin trắng hoa cà, trông hiền dịu đặc trưng của cô gái miền quê, hiền dịu như chính tên của nàng. Tôi vuốt nhẹ má nàng. Hơi lạnh từ bàn tay của tôi có lẽ đã làm nàng lay động mi mắt. Tôi thấy nàng thoáng cười, nụ cười vô tư và rất là duyên. Nàng xoay người nằm nghiêng vào phía tường, cái áo ngủ mỏng căng hiện lên tấm lưng và đôi vai trắng trẻo của cô gái học trò; vạt áo trước xô lên phía trên để lộ rõ đôi quả bồ đào trắng ngần. Tôi cúi xuống ôm nàng. Cái ấm áp của người nàng truyền sang tôi. Và bao nhiêu ký ức của tình yêu thoáng hiện lên rất nhanh trong đầu tôi…

Thời gian trôi cũng rất nhanh. Một chốc đã thấy gà gáy canh ba. Tôi cũng đã nằm bên nàng khá lâu nên tôi quyết định ra về, bỏ cả ý định đến thăm nhà lão Phú. Con Vàng thì dường như không thích tôi nữa hay sao ấy. Nó vẫn hậm hực, thỉnh thoảng chạy vào rồi lại chạy ra cổng, gầm gừ. Tôi chẳng quan tâm nhiều đến điều đó. Quan trọng hơn là tôi phải về trước lúc trời sáng. Ngày mai thế nào tôi cũng quay lại ghé thăm nàng.

(Còn tiếp)
__________________
BoZoo

Bài được BoZoo sửa đổi lần cuối vào ngày 10-11-2013, lúc 06:44
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
10 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn BoZoo vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
Đêm Đông (13-11-2013), Dat_stamp (10-11-2013), exploration (12-11-2013), HanParis (09-11-2013), manh thuong (10-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), nguyenhuudinhue (12-11-2013), stamp-history (09-11-2013), Tien (11-11-2013), VAPUTIN (09-11-2013)
  #2  
Cũ 10-11-2013, 09:14
BoZoo BoZoo vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 14-03-2013
Đến từ: London, United Kingdom
Bài Viết : 322
Cảm ơn: 2,098
Đã được cảm ơn 2,611 lần trong 323 Bài
Mặc định

Giấc ngủ dài cả ngày làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với hôm qua. Trời chiều tà nên vẫn còn ánh nắng. Tôi cũng chẳng vội gì vì còn lâu mới đến nửa đêm. Khí hậu sao mà nắng nóng đến thế, đã thế lại kéo dài đến hơn mười ngày nay. Cơ sự này thì thế nào cũng có mưa lớn. Thôi kệ. Chẳng quan tâm làm gì!

Hôm nay tôi mới có dịp làm quen với mấy người hàng xóm. Bên cạnh nhà tôi là nhà bác Tùng. Nhà bác cũ kỹ và ọp ẹp. Bức tường đất đã lở loét rơi rụng lỗ chỗ. Có chỗ thủng, mỗi khi mưa là nước lại dột vào đầy nhà. Bác ở có một mình. Thấy bác kể là bác có người con gái hiện đang sống và làm việc ở tận Mỹ Tho. Lâu lắm rồi bác không gặp lại vợ bác và con gái. Chắc cuộc sống vất vả và thời gian đã làm phôi phai tất cả. Bác chỉ nhớ lần cuối khi bác chia tay chị thì chị hãy còn nhỏ lắm, chị chỉ mới hai tuổi. Thời gian đó chiến tranh ác liệt, bác lên đường nhập ngũ như bao người thanh niên khác, để người vợ và con gái thân yêu nơi hậu phương. Bác cũng kể với tôi rằng, sau đó, trong chiến dịch Khe Sanh ác liệt, bác đã bị địch bắn khi tấn công cứ điểm của thủy quân lục chiến Mỹ.

Đối diện với nhà tôi, phía bên kia cây bạch đàn cao cao là nhà thằng Mận “chột”. Nhìn thì chẳng ai buồn vào thăm nhà nó. Mà có lẽ đó cũng chẳng được gọi là một cái nhà. Nó xiêu vẹo, lụp xụp và nước ngập vào nhà từ cơn mưa tháng trước, đến giờ vẫn vậy. Mỗi lần nó đi ra, đi vào là nó cứ dẫm nước bòm bọp, người nó ướt hết. Nó cũng chẳng quan tâm. Nó chuyển đến đây trước tôi hơn một năm. Trước đó, tôi đã thấy dân làng bảo là nó lên Hà Nội kiếm việc, nhưng sau đó bị nghiện chích và mắc bệnh AIDS.

Tôi cũng biết cuộc sống ở đô thành. Năm ngoái, tôi trúng tuyển trường cao đẳng kinh tế của thành phố Nam Định. Bố mẹ tôi mừng lắm. Ông bà sắm cho tôi đầy đủ trang bị vật dụng cần thiết cho cậu sinh viên mới. Hôm tôi nhập trường, bố mẹ tôi đưa tiễn tôi ra tận bờ sông Đáy. Ông bà chờ thuyền đưa tôi đi khuất sang bờ bên kia mà mãi chẳng chịu quay về. Tuy thế, tôi đã phụ lòng bố mẹ tôi. Tôi chẳng chịu học, trốn học và đua đòi với bọn thanh niên thành phố. Tiền bố mẹ dành dụm đưa cho tôi thì vào mấy cái quán cà phê trên đường Tô Hiệu cả rồi. Có đêm cuối tuần, đi bar nhạc với tụi thằng Phi, vào cửa xong là thằng nào thằng nấy chia tay nhau nửa viên hay cả viên thuốc lắc. Thế là chẳng còn biết gì nữa, chỉ có tiếng nhạc trong đầu, người cứ giật. Về đến phòng trọ sinh viên rồi mà cũng chẳng biết, vẫn cứ giật, và gật, như vẫn đang ở trong bar nhạc. Cũng may cho tôi, tôi chưa kịp “bị nghiện” thì tôi đã bị nhà trường đuổi học. Và đó là lý do để tôi được gặp lại Lành; và đó cũng là cái may mắn để tôi bây giờ không giống thằng Mận “chột”.

Thời gian trôi cũng nhanh. Đêm đã xuống và trời cũng đã se lạnh. Đêm mùa hè với không khí đồng lúa trong lành làm tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tôi cũng không vội gì nên cứ thủng thẳng đi. Qua đầu làng, nơi có cây đa, tôi còn trèo lên đó chơi một lát. Chỗ này cánh trẻ bọn tôi đã quá quen. Cây đa có những nhánh rất to mà chúng tôi vẫn có thể đứng hay ngồi chơi trên đó. Hôm nay tôi cũng không quên ngồi vắt vẻo trên đó một lúc. Nhìn xuống chỉ thấy mấy con đom đóm bay lập lòe. Nhìn về phía trong làng, những ngọn đèn cũng bắt đầu tắt dần. Đêm đã bắt đầu thực sự là của tôi.

Đêm nay tôi thấy tiếng chó sủa nhiều hơn trên đường tôi đi. Người ta bảo chó hay sủa ma, chẳng biết có đúng hay không. Mà làm gì có ma cơ chứ. Như tôi đi một mình trong đêm, nào có biết sợ ma. Tôi thấy người lớn hay kể chuyện với nhau là khi một người chết thì linh hồn vẫn còn vảng vất trong ba ngày, chưa chịu đi hẳn. Có lẽ hồn còn quyến luyến cuộc sống trần gian?

Bước tới cổng nhà nàng, con Vàng sồ ra sủa dữ dội. Nó tệ quá. Chẳng còn phân biệt người thân quen gì hết. Tôi chưa dám bước vào ngay, chờ nó ngớt sủa rồi mới bước vào nhà. Bố mẹ Lành dường như cũng bị thức giấc khi con Vàng sủa dữ. Tôi thấy ông lạch xạch mở của buồng, nhìn ra cổng. Không thấy gì ông mới lại trở lại giường ngủ. Tôi chờ cho tất cả trở lại yên tĩnh rồi mới bước vào phòng của nàng.

Đêm hôm nay Lành mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng. Chiếc áo ngủ chỉ có 2 dây buộc để lộ đôi bờ vai tròn trĩnh, trắng ngần. Đồ lụa mịn màng phủ nhẹ lên thân hình thiếu nữa tuổi đôi mươi; trông đẹp như bức tranh. Tôi ôm lấy nàng nhẹ nhàng để nàng khỏi khinh động. Má tôi áp vào má nàng, cảm thấy hơi ấm truyền sang tôi với một sức sống huyền diệu. Vuốt nhẹ làn tóc nàng ra sau tai, tôi cảm thấy dường như có những giọt nước mắt trên mắt nàng. Tôi chẳng hiểu vì sao Lành khóc, nhưng tôi thấy thương Lành nhiều hơn. Người con gái có một thứ vũ khí rất lợi hại, đó là nước mắt. Nếu là người đàn ông thông thường thì chắc họ bảo, đàn bà lắm chuyện. Nhưng tôi cho rằng, nước mắt của người phụ nữ mang yếu tố quan trọng lắm. Đó là sản phẩm của tâm hồn, là sự giao hội của không gian và thời gian; có tính không gian vì nó liên quan tới những con người và những tâm hồn, mang tính thời gian vì nó mang đặc trưng của quá khứ, hiện tại và sự phản ánh của tương lai.

Người tôi đã ấm hẳn lên. Tôi ôm nàng thật chặt và đặt những nụ hôn thắm thiết lên má nàng, lên vai nàng và cả lên đôi quả bồ đào của nàng. Khi môi tôi dừng ở đó, tôi thấy hơi ấm dường như lan tỏa nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác trên cơ thể của nàng. Nàng đã có lần giao hẹn với tôi là chỉ được phép ôm, hôn chứ không được làm gì khác. Bởi vì cả hai đứa vẫn còn trẻ, lỡ có chuyện gì thì khó ăn, khó nói lắm. Tuy nhiên, cũng đã có lần, chúng tôi đã đi quá trớn. Có lẽ với những cảm xúc của tình yêu thì khó mà nói là nó chỉ được ở trong một khuôn khổ nào; bởi vì khuôn khổ nào dù có to, lớn đến đâu đi nữa thì cũng chẳng thể giam giữ được tình yêu. Sau cuộc tình đó, cả tôi và nàng đều sợ và ốm sốt. Sợ mà sốt và sốt vì sợ. Rất thích mà lại rất sợ. Sao vậy nhỉ?

Tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra tôi đã ôm nàng và đi vào giấc mộng từ bao giờ. Một giấc ngủ ngắn bên cạnh nàng. Tôi cảm thấy mãn nguyện. Còn gì hơn khi hai linh hồn yêu thương có thể sẻ chia, và quện với nhau làm một, chẳng có ai có thể ngăn cản và cũng chẳng bị ai ngăn cấm. Tôi càm thấy thương nàng hơn, thương cái bóng dáng người con gái nhỏ nhoi đi về một mình và cô đơn làm bạn với bốn bức tường.

Đã nghe tiếng gà gáy. Con Vàng hậm hực mãi chẳng được tích sự gì; dường như nó cũng đã mệt và nằm choãi, đầu gục vào hai chân trước, chỉ có đôi tai nó là vểnh lên mỗi khi có tiếng động nhỏ. Đã đến lúc tôi phải đi. Tôi đã quên hẳn việc đến thăm nhà lão Phú. Ngày mai tôi sẽ lại tới thăm nàng.


(Còn tiếp)
__________________
BoZoo
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
8 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn BoZoo vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
Đêm Đông (13-11-2013), exploration (12-11-2013), HanParis (10-11-2013), HuyNguyen (10-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), quaden@_cute (10-11-2013), Tien (11-11-2013), VAPUTIN (11-11-2013)
  #3  
Cũ 11-11-2013, 08:15
BoZoo BoZoo vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 14-03-2013
Đến từ: London, United Kingdom
Bài Viết : 322
Cảm ơn: 2,098
Đã được cảm ơn 2,611 lần trong 323 Bài
Mặc định

Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy trời tối xầm. Cơn dông đã đến. Nó là hậu quả tất yếu của những tuần lễ nắng chang chang, chẳng có lấy một chút hơi ẩm. Nó báo hiệu cho một trận mưa lớn. Tôi thấy gió mang hơi lạnh thổi lộng. Gió thổi làm tán lá của những cây bạch đàn trong khu tôi ở ngả nghiêng theo làn gió. Vì trời đã về chiều và ngả màu xám xịt nên tôi cũng chẳng thắm thiết lắm trong việc sang hỏi thăm những người hàng xóm. Nhìn nhà nào cũng tối om om nên sang thăm cũng sẽ chẳng mang lại hứng thú gì. Mà tôi lạ gì những người sống ở đây. Chẳng cần phải hỏi cũng biết họ là những người già nua, hay nếu trẻ thì cũng ốm bệnh. Trong số này trẻ nhất có lẽ là bé Thục. Tôi thấy người ta đồn nhau cô bé gái này mới có 10 tuổi. Một hôm vào ngày mùa đông lạnh giá, bố mẹ bé Thục đi làm đồng sớm, giao cho bé Thục ở nhà trông đứa em gái hãy còn nhỏ. Con bé ngồi sưởi bên bếp củi mệt quá ngủ gật, lửa bén lên cái áo phin mỏng mà nó đang mặc. Đến khi nó dập được tắt ngọn lửa thì đã bị bỏng toàn thân.

Ngoài những người trong khu tôi ở còn có mấy người canh gác khu vực. Những người này mới được bổ nhiệm về đây để trông coi khu vực này. Thấy bảo họ có cả con chó săn khôn lắm. Trước đây thì khu này chẳng có ai trông coi cả; nhưng chính vì thế gần đây xảy ra những vụ trộm. Kẻ trộm đâò tường, khoét vách lấy đi những tư trang của chủ nhân. Có lần có người biết là trộm đến lấy mà đành chịu không làm gì được. Hô hoán lên nhưng chẳng ai nghe. Tôi tuy thỉnh thoảng cũng lấy của người, nhưng tôi cũng rất ghét những kẻ trộm này. Tôi chỉ lấy của người giàu, chia cho người nghèo. Ví dụ, tôi lấy đồ của mấy kẻ buôn bán giàu có bán đi để tiêu, thế là lấy của người giàu chia cho người nghèo đấy chứ sao, vì tôi nghèo mà; nếu không tôi cũng rủ lũ bạn nghèo đi ăn tiêu.

Thời tiết này làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Đầu óc tôi cảm thấy mụ đi, chân tay rã rời, có cảm giác như không phải là của mình nữa. Tôi cảm thấy người mình mềm nhũn. Thực ra đến lúc này thì tôi chẳng muốn đi đâu nữa. Tuy nhiên, vì đã hứa với Lành nên tôi quyết phải đi. Vẫn còn một chút thời gian nên tôi cứ nằm khểnh để những ký ức và những dòng suy nghĩ lần lượt hiện ra trong tâm trí của tôi. Có những ý nghĩ rất lẩn thẩn, ví dụ như tôi chợt rơi vào một thế giới lạ màu xám, ở đó mọi người ít giao thiệp với nhau, đi dứng cứ như là đang bay, nhẹ nhàng lắm. Tôi gặp một vài người, chào họ mà họ cũng chẳng thèm trả lời đến một câu, cũng chẳng thèm quay lại nhìn. Ở đâu mà kỳ lạ vậy. Nghĩ cũng lạ, con người có những nền văn hóa khá trái ngược nhau. Họ dạy nhau cách xã giao làm sao lịch sự nhất để rồi họ lại cư xử với nhau như thế đó.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tia chớp sáng và kèm theo đó là tiếng sét vang dội. Trời bắt đầu lác đác mưa; gió thổi bay những hạt mưa làm cảm giác càng thêm lạnh. Tôi bước ra cửa xem lại mái vì thấy gió thổi rung bần bật. Những cành hoa trắng trên mái nhà đã bị mưa ngấm ướt và gió đã thổi bay nghiêng ngả.

Dù trời mưa nhưng tôi vẫn quyết tâm đến với Lành. Chẳng ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao. Hơn thế, lời hứa là danh dự. Mà trời mới mưa một chút thì có thấm tháp gì. Cánh con trai chúng tôi chẳng đội cả trời mưa mà bơi lội, mà đánh cá mãi đó là gì. Hôm nay, tôi cảm thấy đường đến nhà Lành dường như xa hơn. Mới đi được một đoạn mà đôi chân tôi cảm thấy rã rời. Trời về đêm đổ mưa mỗi lúc một nặng hạt. Nhìn hai bên cánh đồng tôi thấy nước trắng xóa. Người tôi ướt và lạnh tê tái. Không sao, khi gặp nàng sẽ được bù đắp lại tất cả. Ý nghĩ đó thôi thúc tôi.

Hôm nay tôi thấy tiếng chó sủa từ các nhà dân khi chân tôi bước vào làng sao nhiều thế. Chưa qua cổng nhà ai đã thấy chó xồ ra cả đàn, sủa “nhặng xị”. Tôi cũng đã bắt đầu thấy ngài ngại với lũ chó này. Nhiều con được thả rông vào buổi đêm còn chực lao thẳng vào người tôi mà cắn, chẳng quản trời mưa. Cắn không được thì lại sủa ông ổng. Tôi rảo bước về phía nhà nàng với hy vọng đàn chó kia sẽ vì thế mà bớt sủa. Tôi hoàn toàn sai lầm. Con Vàng nhảy phắt từ trên thềm, xuyên dưới trời mưa nó lao thẳng về phía tôi mà cắn. Tôi hoảng quá thụt ra khỏi cổng mà bỏ chạy. Đàn chó thả rông được dịp thừa thắng đuổi riết. Những con chó bị cổng chắn thì càng được dịp phụ họa theo, sủa ông ổng.

Tôi chạy đứt hết cả hơi mà trong tai vẫn nghe tiếng chó sủa. Tôi cảm thấy mệt lắm rồi, có lẽ không về được đến nhà. Đã thế con chó của mấy bác canh gác khu nhà cũng đánh hơi thấy tôi. Nó đuổi theo và sủa vang cả khu đồi. May mắn thay, tôi đã lết được vào nhà. Nằm vật ra, mắt tôi như thấy hoa lên; tôi gần như chẳng còn biết gì nữa. Mắt tôi chỉ thấy một màu xam xám và, sao ở đâu ra mà nhiều nước thế. Tiếng chó sủa ngoài cổng văng vẳng trong tai tôi và tiếng chân người rảo bước lại gần. Tai tôi nghe tiếng họ nói với nhau như ở trong một thế giới xa xôi lắm.

- “À! Đây là ngôi mộ của thằng bé mới chôn mấy hôm nay. ”

- “Thấy bảo nó chết đuối trên sông Đáy vì cứu chiếc thuyền đắm.”


Đến lúc này thì tôi chỉ còn cảm giác là người mình trở nên nhẹ bâng bâng. Tôi đi đây.
__________________
BoZoo

Bài được BoZoo sửa đổi lần cuối vào ngày 11-11-2013, lúc 19:55
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
6 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn BoZoo vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
Đêm Đông (13-11-2013), exploration (12-11-2013), HanParis (11-11-2013), HuyNguyen (11-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), VAPUTIN (11-11-2013)
  #4  
Cũ 11-11-2013, 13:57
VAPUTIN's Avatar
VAPUTIN VAPUTIN vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Không Răng
 
Ngày tham gia: 30-01-2013
Bài Viết : 1,047
Cảm ơn: 1,502
Đã được cảm ơn 6,371 lần trong 1,062 Bài
Mặc định

Không ngờ anh Giao là một nhà văn
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn VAPUTIN vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
BoZoo (11-11-2013), exploration (12-11-2013), HanParis (11-11-2013), HuyNguyen (11-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013)
  #5  
Cũ 11-11-2013, 17:13
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Mặc định

Vào mùa Halloween mà anh Bozoo viết ra bài này thật là hợp lí. Thì ra một tài năng ẩn của diễn đàn. Xin đặt hàng anh truyện ngắn : 'Con Ma Đêm Giáng Sinh' cho cuối năm nhé! Nghe nói ở Anh Quốc nhất là Ái Nhỉ Lan, có nhiều lâu đài ma quái lắm. Hàn có xem vài bài phóng sự của Mỹ hay gửi người đến để tra ma với nhiều dụng cụ hiện đại. Anh nhớ viết tiếp nha.
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
BoZoo (11-11-2013), exploration (12-11-2013), HuyNguyen (11-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), VAPUTIN (11-11-2013)
  #6  
Cũ 11-11-2013, 18:33
VAPUTIN's Avatar
VAPUTIN VAPUTIN vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Không Răng
 
Ngày tham gia: 30-01-2013
Bài Viết : 1,047
Cảm ơn: 1,502
Đã được cảm ơn 6,371 lần trong 1,062 Bài
Mặc định

Ít ra trong quý 1 năm 2013 ngoài việc lỡ thu nhận hai Hắc ám Xì pam đại sư thì VSF cũng có một điểm sáng là kết nạp được một nhà văn và nhà sưu tập đầy tiềm năng từ xứ sương mù
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
4 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn VAPUTIN vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
BoZoo (11-11-2013), exploration (12-11-2013), HanParis (11-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013)
  #7  
Cũ 11-11-2013, 19:05
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 19-02-2013
Đến từ: Paris - France
Bài Viết : 4,031
Cảm ơn: 10,439
Đã được cảm ơn 20,202 lần trong 3,980 Bài
Mặc định

Trích dẫn:
Nguyên văn bởi VAPUTIN Xem Bài
Ít ra trong quý 1 năm 2013 ngoài việc lỡ thu nhận hai Hắc ám Xì pam đại sư thì VSF cũng có một điểm sáng là kết nạp được một nhà văn và nhà sưu tập đầy tiềm năng từ xứ sương mù
Cám ơn bác Va, nhờ bác mà Hàn học được 2 cụm Điểm Mù và Điểm Sáng!

Xin phép anh Giao cho Hàn spam một câu nữa thui. Đọc truyện Ma của anh làm Hàn nhớ tới truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn, các bạn trẻ ngày nay dù dưới 18t làm gì sợ con ma dưới đây?



Hàn nghe đồn rằng ma rất sợ súng đạn nên thời bình xuất hiện mới nhiều. Ở dưới quê tôi, ma nhát đúng ngọ (12g trưa) hay nữa đêm mà thui. Có khi là nghe ai ru con nơi đồng trống, có khi bị ma nhét đất vào mồm, có khi về gần tới nhà mà chả thấy lối vào, gần cả tiếng cứ đi vòng vòng quanh nhà. Sợ nhất là (ông tôi kể lại) khi ra ngoài đi tiểu thì thấy ông già khổng lồ bộ râu trắng toát 1 chân để làng này, 1 chân để làng kia... Dĩ nhiên ông tôi đã chạy mất dép.
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
4 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn HanParis vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
BoZoo (11-11-2013), exploration (12-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), VAPUTIN (12-11-2013)
  #8  
Cũ 11-11-2013, 19:48
BoZoo BoZoo vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 14-03-2013
Đến từ: London, United Kingdom
Bài Viết : 322
Cảm ơn: 2,098
Đã được cảm ơn 2,611 lần trong 323 Bài
Mặc định

Trích dẫn:
Nguyên văn bởi VAPUTIN Xem Bài
Không ngờ anh Giao là một nhà văn
Mình không hề dám nhận làm nhà văn, nhà báo nào hết. Mà làm gì có bằng cấp chứng chỉ nào đâu . Ngẫu hứng thôi. Chứ như bác HanParis mà có bảo đặt hàng mà không có ngẫu hứng thì cũng chẳng dám nhận.

Rồi VN lâu rồi, ít viết dài bằng tiếng Việt, nên quên nhiều thuật ngữ mà dễ bị lẫn giữa 'x' và 's', 'r' và 'd' hay 'g'. Khi viết bài này cứ phải tra Google hoài. Cũng là một dịp để ôn luyện.

Trước đây xem Paris by Night có thấy nói về anh Nguyễn Ngọc Ngạn nhà văn, và những truyện ma anh viết, nhưng BoZoo lại chẳng bao giờ đọc truyện của anh và nói đúng ra hầu như chẳng bao giờ đọc truyện ma. Tất cả chỉ là ngẫu hứng.

Nền tảng để BoZoo viết truyện này và câu chuyện trước đây là hồi bé đi sơ tán nhiều lần tránh bom Mỹ. Với lứa tuổi 4-10 thì những ấn tượng của cuộc sống ở miền rừng núi và cả đồng bằng đã hằn sâu. Sự thực lúc 4 tuổi BoZoo sống trên Lạng Sơn gần 4 năm đến khi Mỹ hết đánh bom miền Bắc (1968) mới trở lại Hà Nội, nhưng đến 1972 lại sơ tán đợt hai về Hà Bắc, Hà Tây...

Lúc ở Lạng Sơn, sống với ngừoi dân tộc (người Thổ), nói tiếng Thổ thành thạo, đi cà kheo cao gần 1 m rất giỏi. Chỉ 4-5 tuổi nhưng một mình làm bạn với núi rừng, leo cây dâu da dại trên ngọn núi chót vót thành thạo và nhẹ nhàng như sóc. Sau này năm 1972 sơ tán về đồng quê Hà Bắc, bơi lội và làm bạn với sông nước, hồ ao...
__________________
BoZoo
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
5 Thành viên sau đây nói lời CẢM ƠN bạn BoZoo vì đã gửi Bài viết hữu ích này:
exploration (12-11-2013), HanParis (11-11-2013), nam_hoa1 (12-11-2013), nguyenhuudinhue (12-11-2013), VAPUTIN (12-11-2013)
Trả lời

Công Cụ
Hiển Thị Bài

Quyền hạn của Bạn trong mục này
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

BB code đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến:

Những Đề tài tương tự
Ðề Tài Người Tạo Đề Tài
Chuyên Mục
Trả Lời Bài Mới Nhất
Ngày Lễ Ma, tặng Ace một truyện Ma! :)) HanParis Cùng đọc và suy gẫm 0 31-10-2015 03:08
Áo Yếm Đào Truyền Thống Bắc Bộ HanParis Văn hóa - Giáo dục - Tri thức 4 10-04-2014 20:41
Bộ Tem: Y Phục Cổ Truyền Việt Nam Catalyst TEM lưu hành ở miền Nam Việt Nam trước 1975 3 31-08-2011 21:45
Sưu tập truyển thống và bộ bưu phẩm trưng bày truyền thống hat_de Kiến thức trưng bày Tem 0 24-04-2010 11:56
Truyền thông môi trường qua tem bưu chính Đinh Đức Tâm Thiên nhiên - Động vật - Thực vật 24 31-10-2009 15:06



©2007-2024 Diễn đàn Viet Stamp
Cơ quan chủ quản: Câu lạc bộ sưu tập tem Viet Stamp (VSC)
Giấy xác nhận cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến số 87/GXN-TTĐT
do Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử cấp ngày 31-08-2011
Chịu trách nhiệm chính: Ông Hoàng Anh Thi - Chủ nhiệm VSC
Bản quyền thuộc VSC. Địa chỉ: 2/47 Phan Thúc Duyện, Phường 4, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Điện thoại: (08) 38111467 – Website: vietstamp.net.vn – Email: vietstamp.net@gmail.com – Hotline: 0918 636 791
Vui lòng ghi rõ nguồn “Viet Stamp” khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.
--------------------
Mã nguồn: vBulletin v3.8.3 & Copyright © 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.
Diễn đàn Viet Stamp có giấy phép sử dụng từ Jelsoft Enterprises Ltd.