Quay lại   Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF) > NHÀ TRƯNG BÀY VIET STAMP > Tác phẩm của Bạn

Trả lời
 
Công Cụ Hiển Thị Bài
  #31  
Cũ 02-07-2008, 17:54
manh thuong's Avatar
manh thuong manh thuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Ngày tham gia: 04-12-2007
Bài Viết : 1,497
Cảm ơn: 25,095
Đã được cảm ơn 7,950 lần trong 1,551 Bài
Mặc định Bài thơ đôi dép

Bài thơ này không biết ai sáng tác nhưng vần điệu rất hay. trong giới sinh viên thường lan truyền cho nhau. Khi đọc nó, kỷ niệm thời sinh viên lại tràn về. Bài thơ hình như chỉ giành cho ai mới yêu và đang yêu. Xin giới thiệu lại trong diễn đàn:

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ

Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #32  
Cũ 25-07-2008, 15:14
ngotthuha231's Avatar
ngotthuha231 ngotthuha231 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Không Răng
 
Ngày tham gia: 02-12-2007
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 2,378
Cảm ơn: 224
Đã được cảm ơn 14,754 lần trong 2,495 Bài
Mặc định

__________________
Ngô Thị Thu Hà

Address: 86B Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà Nội
Tel: 0975 678 923
Yahoo: ngotthuha231
Facebook: https://www.facebook.com/ngotthuha231
Email: ngotthuha231@gmail.com
VCB: 0301000304325


* if you really want to touch someone, send them a letter *

Bài được ngotthuha231 sửa đổi lần cuối vào ngày 04-12-2008, lúc 00:17
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #33  
Cũ 25-07-2008, 15:41
hat_de's Avatar
hat_de hat_de vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Quý Hiếm
 
Ngày tham gia: 17-12-2007
Bài Viết : 10,565
Cảm ơn: 53,883
Đã được cảm ơn 35,430 lần trong 9,452 Bài
Mặc định

Trích dẫn:
Nguyên văn bởi ngothuha231 Xem Bài
AAAAAAAAAAAAAAAAA.........!
Bài thơ của thầy giáo dạy văn em.
Có chắc là thầy sáng tác ko em
bài nầy trên mạng có lâu lắm rồi
__________________
mỗi con tem là một nốt nhạc để chúng ta viết lên nhạc phẩm của chính mình

my face https://www.facebook.com/hatde.tran
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #34  
Cũ 14-08-2008, 23:30
vdhduc123's Avatar
vdhduc123 vdhduc123 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 10-07-2008
Đến từ: An Giang
Bài Viết : 116
Cảm ơn: 12
Đã được cảm ơn 148 lần trong 52 Bài
Mặc định

Bài này em thấy hay hay :
Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhè gió hiu hiu

( Em hok nhớ rõ tác giả )
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #35  
Cũ 31-08-2008, 13:23
breanjohan's Avatar
breanjohan breanjohan vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 25-02-2008
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 16
Cảm ơn: 0
Đã được cảm ơn 11 lần trong 8 Bài
Mặc định

Tâm sự của 1 gamer 1 người bạn rất thân.......
Game có thể nói là cuộc sống thứ 2 của tôi trên thế giới này....tôi thích những người bạn .....thích những tính cách trên game.....
Tôi và cậu ấy quen nhau qua game rất tình cờ và bất ngờ, khi cậu ấy ghé vào nick một người bạn của cậu ấy. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể chơi và thân với 1 người bạn qua game.....Đến 1 ngày khi cậu ấy xuất hiện thì mọi chuyện và suy nghĩ của tôi đã thay đổi theo....tôi quý cậu ấy, luôn tâm sự những khi tôi có chuyện vui buồn, cậu ấy đã luôn chia sẻ cùng tôi ngay cả khi cậu ấy mệt mỏi và có chuyện không vui....
Thời gian trò chuyện, tâm sự đã khiến tôi cà cậu ấy trở thành đôi bạn thân. Cũng có thể đó là sự an bài của ông trời muốn chúng tôi trở thành những người bạn của nhau....cậu ấy và tôi sinh cùng ngày cùng tháng, cùng năm, lại cùng có một chuyện tình thời học trò đã tan vỡ.... có lẽ chính vì lý do đó mà chúng tôi có thể nói chuyện với nhau dễ dàng hơn.
Qua những ngày trò chuyện cùng nhau, tôi và cậu ấy đã hiểu nhau hơn khi cậu ấy buồn tôi cũng có thể hiểu vì sao cậu ấy buồn.
Nhưng quen tôi đã khiến cậu ấy thay đổi làm cho quá khứ mà bấy lâu nay cậu ấy muốn quên đi....có những khi tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau đến hơn 6 tiếng đồng hồ qua phone, thức cả đêm để trò chuyện với nhau....vậy mà vẫn không hết chuyện, nhưng giờ sao lại khác nhỉ.
2 tiếng, 1 tiếng ,30 phút.......tôi và cậu ấy chẳng biết nói gì chỉ cười.........
Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy, phải chăng là do cậu ấy...........cậu ấy đã vô tình nói lời yêu tôi, cái câu mà tôi luôn nói với cậu ấy là tôi ko thích nghe những lời đó!!! Vậy mà cậu ấy vẫn nói ra để..........giờ đây khi nói chuyện với nhau tôi luôn cố tránh né một điều gì đó giữa tôi và cậu........Nếu như tôi biết cậu ấy đã thầm yêu tôi thì có lẽ tôi đã không tâm sự cùng cậu ấy những chuyện tình cảm của tôi.........Cậu đã khiến tôi trở thành người vô tình như bây giờ....
Tôi thích cậu nhưng tôi không thể yêu cậu! Khi vắng cậu tôi cảm thấy mình cô đơn, không có bạn bè bên cạnh.....Khi không thấy phone của cậu tôi cảm thấy lo lắng cho cậu, tôi lo cậu có chuyện gì xảy ra, tôi gọi điện cho đến khi cậu nhắc máy.....Tôi sợ những khi cậu giận tôi, cậu không nói khiến tôi cảm thấy sợ...
Ngày mùng 2/9 đó cậu biết ko....khi quyết định đi chơi với cậu và những người bạn tôi đã suy nghĩ rất nhiều...tôi nghĩ không biết khi đi chơi cùng cậu có vui vẻ không? ....trong khi tôi chẳng quen ai trong những người bạn của cậu, lúc đầu tôi cũng sợ, nhìn mọi người ai cũng quen nhau cùng trò chuyện chỉ có tôi xa lạ ... nhưng rồi tôi cũng quen dần...
Cậu có nghĩ tôi quá đáng không khi không thể làm cậu hạnh phúc vậy mà tôi vẫn trêu đùa cậu..Cũng có thể cậu nói đúng...tôi luôn trêu đùa với tình cảm của người khác...khi nghe câu đó tôi rất buồn, buồn vì cậu không hiểu tôi...Chính cậu là người tôi không muốn trêu đùa...tôi sợ cậu bị tổn thương, tôi đã từ chối cậu vì lẽ đó. Có lẽ tôi chưa từng bị từ chối lời yêu thương nên chưa hiểu cảm xúc của cậu, tôi biết cậu đã giận tôi rất nhiều ngày sau đó, những lời tôi muốn nói với cậu, chỉ đến khi tôi nói lên câu đó thì cậu mới có thể tìm một tình yêu thật sự của riêng mình... Với tôi cậu luôn và mãi mãi là người bạn thân đặc biệt trong trái tim tôi...Tình yêu có thể mất đi nhưng tình bạn của chúng ta mãi là vĩnh cửu phải không? ..
Cũng có thể không ai khi yêu mong muốn là bạn bè với người mình yêu, nhưng cậu hãy làm như vậy nhé, vì với tôi tình bạn luôn đứng 1 vị trí ngang hàng với tình yêu. Nhiều khi tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy? Sao không quên đi một chuyện tình như cậu đã quên. Có thể cậu là con trai nên quên nhanh hơn con gái, mặc dù tôi biết phải mất 2 năm cậu mới quên được....chuyện tình thời học trò của tôi không thể quên để bắt đầu một chuyện tình mới....Tôi đã từng cố gằng quên đi chuyện tình đó bằng những lần đi chơi cùng người con trai khác..Nhưng mỗi lần đi chơi, hình ảnh người xưa lại xuất hiện trong tôi...quá khứ và hiện tại vẫn đang cùng tôi đi tiếp quãng đường còn lại của mình...
Tôi và cậu có thể được coi là 2 người bạn đồng cảm với nhau...khi cậu buồn tôi cũng buồn và ngược lại...Cậu đã từng khóc vì tôi...Trong những đêm cậu không ngủ? những buổi tối đứng ngoài chờ tôi trong vô vọng. Vậy mà tôi vô tâm quá tôi vẫn say xưa trong giấc ngủ. mà không hề biết có 1 người đang khác vì tôi, đang chờ tôi cả buổi tối trong sương gió....
Ngày đầu tiên gặp cậu.. tôi đã cảm nhận thấy 1 điều gì đó ở cậu khác với những người con trai khác...có thể cậu thua kém người ta nhiều thứ nhưng cậu hơn người ta một trái tim biết vui, biết buồn và biết khóc khi bạn bè đau khổ...tôi thích cậu ở điểm đó. Cậu biết không những khi cậu buồn và cô đơn, tôi rất muốn cùng cậu có thể ngồi trò chuyện, nhưng tôi sợ một điều sẽ xảy ra đó là tình cảm của cậu dành cho tôi ngày càng lớn lên...Tôi không dám trò chuyện hết những suy nghĩ của mình cho cậu nghe...tôi thường trêu cậu là " thằng điên" chắc cậu giận lắm nhỉ?...nhưng cậu thừa biết tôi bảo cậu điên vì sao? Sao cậu không biết trách móc tôi sao? Cậu chỉ biết cười như vậy à...Chính vì cậu chưa từng trách móc tôi nên tôi luôn có cảm giác cậu lúc nào cũng bên canh tôi, chờ những khi tôi có chuyên buồn, hoặc tức giận cậu xuất hiện để tôi chút nỗi bực tức....
Còn cậu từng nhớ có lần cậu nói"khi chưa gặp tôi cậu nghĩ tôi xấu xí lại còn....." Nếu như tôi xấu xí như cậu nghĩ liệu cậu có thân thiết với tôi như bây giờ không? Tôi biết là cậu sẽ nói là" dù xấu xí nhưng tính cách hợp nhau là được......" Chính vì thế tôi mới nhận thấy cậu khác với những người con trai khác...Họ thích và yêu tôi chủ yếu do tôi có khuôn mặt dễ nhìn...họ không quan tâm tới tính cách, đến suy nghĩ của tôi......tôi chán ghét những người con trai như vậy.
Lúc chưa tiếp xúc với cậu tôi cũng nghĩ cậu là một trong những người con trai như vậy, nên khi cậu nói "đã đến cổng nhà tôi rồi...: tôi vẫn không muốn gặp, nhưng giờ suy nghĩ của tôi đã khác, cậu là người con trai đầu tiên khiến tôi thay đổi cách nghĩ...thì ra trên thế giới này cũng có ít nhất một người con trai không thích và yêu bằng hình thức bề ngoài của một người con gái....
Cảm ơn cậu rất nhiều...cậu đã đến bên tôi khi tôi thấy cô đơn nhất, khi tôi cần có người để tâm sự nỗi lòng của mình....
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #36  
Cũ 31-08-2008, 13:25
breanjohan's Avatar
breanjohan breanjohan vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 25-02-2008
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 16
Cảm ơn: 0
Đã được cảm ơn 11 lần trong 8 Bài
Mặc định

(Chủ nhật ngày.....tháng ....năm nay) Một tiếng phanh xe! Và ...................
Trước đó hơn một năm:
-Anh Vinh! sao anh không đến chỗ hẹn?
-Anh xin lỗi em! Anh mắc câu chuyện không đến được, mà anh nhắn tin cho em rồi mà, em không nhận được sao?
-Có! Nhưng mãi mới thu xếp được buổi đi xem phim mà anh lại bận, chán anh!
-Thôi mà! Cho anh xin lỗi để thứ 7 tới nha! Được không em?
-Thôi được lần này tha cho anh , thứ 7 mà không tới là em giận đó nha!
-Rùi mà anh sẽ đi được
Một ngày đầu mùa đông năm đó trời thật lạnh và có một cô bé đứng ở cửa rạp chiếu phim trong khi bộ phim đã chiếu được hơn nửa. Trời Hà Nội về đêm thật lạnh, cô cứ đứng đó đợi mãi đợi mãi, khi mọi người đã ra về, bộ phim đã hết mà người bạn trai cô chưa đến. Một tin nhắn muộn màng, “ anh xin lỗi em!”, một tin nhắn không một lý do.
Trang! Một cô sinh viên năm thứ nhất, trẻ trung năng động dễ thương, được bạn bè quý mến. Còn Vinh môt chàng sinh viên sắp tốt nghiệp, đang bận rộn lo toan cho công việc làm thêm và làm đồ án!
Chủ nhật ngày .... tháng ...... năm......
Tin nhắn của Vinh: Em cho anh xin lỗi nha! Hôm qua anh đi làm về muộn bị các sếp lôi đi uống về muộn quá lại hơi ngà ngà say nên không đến chỗ em được.
Trang: Anh có biết em đứng đợi anh ở đó bao lâu không? Tại sao anh không gọi điện, tại sao?
Vinh: Anh xin lỗi mà! Anh ........
Trang: Nếu như thế thì .......... mình chia tay! Em mệt mỏi lắm rồi, em không thể chịu đựng thêm nữa.
Vinh: kìa em! Anh xin lỗi em mà hãy tha thứ cho anh! Anh biết anh sai rồi, tối nay đi với anh nha được không?
Trang: Rồi lại đợi anh, và chờ anh đến bao giờ, em không muốn và mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi!
..................................
Trang gần như vô cảm với Vinh, những lần gặp nhau ở trường họ nhìn nhau như những người xa lạ dù cho Vinh vẫn yêu Trang rất nhiều.
Vinh bỏ bê mọi thứ, dường như Vinh đang tụt dốc vậy, anh bỏ công việc, và càng gần ngày bảo vệ luận án anh vẫn như người mất hồn, dù trước đây là một sinh viên xuất sác trong trường nhưng sau lễ bảo vệ và tốt nghiệp Vinh chỉ nhận tấm bằng trung bình khá. Điều đó đã làm anh trật vật khi xin việc, điều mà trước đây tưởng chừng như sẽ rất đơn giản với Vinh. Nhưng rồi cũng có một công ty nhỏ nhận anh vào làm, những ngày còn lại của Vinh là chuỗi ngày chỉ có rượu và những làn khói thuốc.
Còn Trang, cô vô tư như tuổi đôi mươi của cô vậy, cô vẫn sống và cô đã có người yêu mới. Điều đó càng làm Vinh chán nản hơn và anh chẳng biết làm sao khi mà anh đã quá yêu Trang.
Thứ 7 ngày ..... tháng.... năm nay.
Vinh gặp Trang trên phố hai người đã nói chuyện.
-Trang em có thể tha thứ chuyện đó cho anh được không? Anh biết anh đã sai rồi mà.
-Vô ích thôi! Có tha thứ giờ thì làm gì, anh đâu có yêu tôi!
-Sao em nói vậy, anh vẫn rất yêu em! Yêu nhiều lắm em biết không!
-Vậy mà anh không thể đi xem phim cùng tôi dù chỉ một buổi, nhưng buổi đứng chờ anh, nhìn nhưng đôi tình nhân khác, anh biết tôi cảm thấy gì không? Đâu chỉ mình anh yêu tôi, giờ người yêu tôi cũng rất yêu tôi, anh ấy luôn quan tâm tới tôi, còn anh thì sao chẳng thèm để ý đền tôi thích gì cơ mà! ! !
.........
Chủ nhật ngày ....tháng ....năm nay.
Một vụ tai nạn đã sảy ra.
Chiều hôm đó! Vinh có mặt trong bệnh viện với một bó hoa trên tay vào thăm Trang.
Trang đã bật khóc khi biết mình có thể bị liệt một chân, cô rất buồn, cô khóc rất nhiều. Nhưng người yêu cô thì không thấy đâu chỉ thấy ngày nào cũng có một bó hoa tươi và một tấm thiệp: dù có chuyện gì xảy ra với em, thì anh vẫn yêu em nhiều lắm!
Những ngày sau đó ngày nào Vinh cũng đến bệnh viện cùng Trang tập những bước đi cho đôi chân của cô. Trang đã òa khóc và ôm lấy Vinh.
.......
Tình yêu không phải là yêu bằng hình thức mà là yêu bằng tâm hồn, yêu bằng cả trái tim mình.
Tác giả: (breanjohan)
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #37  
Cũ 01-09-2008, 17:08
redbear's Avatar
redbear redbear vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Không Răng
 
Ngày tham gia: 02-12-2007
Đến từ: Thanh Hóa & Sài Gòn
Bài Viết : 1,116
Cảm ơn: 499
Đã được cảm ơn 3,403 lần trong 934 Bài
Mặc định

MƯA THÁNG TÁM

Tháng tám của mình ai thắp gió phong linh
Hàng cúc nhỏ ngoài hiên vẫn rực vàng như nắng
còn tháng Bảy
Phố đi hững hờ không thấy mình đang vẫy
Mưa dỗi hờn về qua những bàn tay

Những con đường khờ nằm hứng lá me bay
Ve vẫn ngân lên trời cao thanh vắng
Mơ về nhau chưa ơi mùa thu áo trắng
Đã sắp hết rồi những cánh phượng rơi

Tháng tám này sinh nhật lại dở hơi
Một mình với ly kem màu mè nhìn mư và bím tóc
Đi qua con phố tròn lóc cóc
Nhặt lại bài thơ
Rồi lại ngẩn ngơ...

(Ngọc Duyên-Nha Trang)
__________________
Ai biết đâu ngày mai...
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #38  
Cũ 01-09-2008, 17:17
hat_de's Avatar
hat_de hat_de vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Quý Hiếm
 
Ngày tham gia: 17-12-2007
Bài Viết : 10,565
Cảm ơn: 53,883
Đã được cảm ơn 35,430 lần trong 9,452 Bài
Mặc định

ủa trên kia có bài ko phải thơ ... hơ hơ

tui vít chuyện ngắn, vậy để tui sáng tác truyện thể loại cực ngắn

giật mình tỉnh giấc chuông reo rối rít
alo, gk chúc mừng mày đạt giải triển lãm tem thế giới
aaaaaaaaaaaaaaaa... nhẩy cẫng lên ...
cốp va cả đầu vào cửa sổ đau điếng
tỉnh giấc thật


ôi.... chẳng có cuộc gọi nào, ko có giải thưởng nào, lại còn bị đập mặt vô cạnh giường
__________________
mỗi con tem là một nốt nhạc để chúng ta viết lên nhạc phẩm của chính mình

my face https://www.facebook.com/hatde.tran

Bài được hat_de sửa đổi lần cuối vào ngày 01-09-2008, lúc 17:29
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #39  
Cũ 01-09-2008, 22:43
ngotthuha231's Avatar
ngotthuha231 ngotthuha231 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Không Răng
 
Ngày tham gia: 02-12-2007
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 2,378
Cảm ơn: 224
Đã được cảm ơn 14,754 lần trong 2,495 Bài
Mặc định

Anh Minh ơi!Truyện bùn quá!
__________________
Ngô Thị Thu Hà

Address: 86B Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà Nội
Tel: 0975 678 923
Yahoo: ngotthuha231
Facebook: https://www.facebook.com/ngotthuha231
Email: ngotthuha231@gmail.com
VCB: 0301000304325


* if you really want to touch someone, send them a letter *
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
  #40  
Cũ 06-09-2008, 14:43
breanjohan's Avatar
breanjohan breanjohan vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Tem Sống
 
Ngày tham gia: 25-02-2008
Đến từ: Hà Nội
Bài Viết : 16
Cảm ơn: 0
Đã được cảm ơn 11 lần trong 8 Bài
Mặc định

Trong đêm có một bóng người vẫn lặng lẽ đứng đó, không biết đang làm gì.
Rồi anh ấy vẫn bước trong đêm, hình như anh ấy đang suy nghĩ một điều gì đó, lặng lẽ với khuôn mặt trầm tư.
Ngày hôm sau, một cô bé xinh xắn đang đi cùng anh, họ dạo quanh các con phố, cô bé cười vui vẻ còn anh thì vẫn một khuôn mặt trầm tư. Rồi khi anh nói một câu gì đó làm cô bé bỗng bật khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dễ thương và ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì.
Hai tuần trước, ở ngay cổng một bệnh viện lớn ở Hà Nội có một chàng trai bước ra với khuông mặt rất buồn và có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng dường như không ai để ý tới anh. Trên tay anh cầm một bản bệnh án, mà không cần đọc cũng biết có chuyện gì đang và sẽ xảy ra với anh.
“Tôi cầm bản bệnh án mà lòng nặng trĩu, dường như không còn chút sức lực nào để tôi bước tiếp trên con đường này nữa. Tôi đã khóc khi biết rằng mình đã bị ung thư máu và chỉ còn sống được ba tháng nữa.” Tôi rất buồn, những ngày tiếp theo đó tôi không biết làm gì, chỉ ngồi và khóc, khóc vì tôi và khóc cho cuộc tình tôi. Tôi và em đã yêu nhau được hai năm vậy mà giờ đây tôi . . . nhiều đêm tôi bước trên con phố nơi mà tôi và em lần đầu gặp nhau, rồi đứng trước cửa nhà em hằng đêm, tôi biết khi đó em còn đang say xưa trong giấc ngủ và mơ những giấc mơ đẹp, tôi không biết phải làm sao, không biết phải nói với em thế nào đây. Tôi không muốn em phải buồn về chuyện của tôi và càng không muốn cho em biết, nhưng tôi cũng không muốn làm em đau khổ, tôi! Tôi phải làm sao?
Nhớ những ngày bên em thật hạnh phúc, tôi và em đã có biết bao kỷ niệm đẹp, em và tôi đã từng nói : “chúng mình sẽ sống đến khi nào mặt trời tắt nhé!”
Vậy mà tôi, tôi sẽ không còn sống chỉ. . . chỉ ba tháng nữa, và quyết định lớn nhất của tôi là sẽ nói lời chia tay với em.
Hôm đó tôi đưa em đi dạo quanh con phố nơi mà tôi gặp và quen em lần đầu tiên, em rất vui vẻ nói chuyện, và kể lại lần đầu gặp nhau đó. Đó là khi tôi là cậu sinh viên năm nhất xuống Hà Nội học và vô tình bị lạc, tôi hỏi em đường đi và em đã chỉ đường tận tình tới mức: “bạn lên đây mình đèo về” tôi không biết phải làm sao, chỉ nói: “bạn chỉ đường đi mình, mình tự đi được” rôì em nói: “thôi tiện đường về nhà mình luôn mà, bạn cứ lên đây đừng ngại”. Thú thật lúc đó tôi đỏ mặt lúc nào không biết, lần đầu ngồi sau xe một bạn gái, tôi thấy run run thế nào ấy. Thì ra tôi ở trọ cách nhà em có một con phố, và rồi điều ngạc nhiên nữa là, tôi và em học cùng trường. Thật buồn cười, khi chúng tôi gặp nhau ở trong trường, em nhận ra tôi và bảo bạn có về cùng không. Lúc đó tôi thực sự không biết nói gì ngoài câu: “thôi! mình cảm ơn, mình có xe rồi.” Tôi nói vậy chứ thực ra là tôi đi xe buýt, hôm đó không hiểu sao, tôi chờ xe mỏi cả cổ mà không thấy, rồi từ đâu em xuất hiện và nói đi xe ôm không bạn! Tôi trả lời: “mình chờ xe buýt được rồi, cám ơn bạn nhiều”. Rồi không hiểu sao em cứ đứng đợi xe buýt cùng tôi luôn, thế là tôi đành phải lên xe về cùng em!
Ngày hôm sau, tôi đã mua một túi cóc ổi mà trước đó tôi chưa bao giờ mua cho ai. Tôi lấp ló ở cửa lớp của em, rồi bốp, một cái đánh như trời giáng của ai đó, tôi chưa kịp quay lại thì giọng của em cất lên: “bạn làm gì ở đây thế?”. Tôi quay lại dúi túi cóc vào tay em mà chưa kịp nói gì rồi chạy biến luôn. Khi tan học, em đã đợi tôi ở cổng trường, rất vô tư em lại hỏi và đèo tôi về. Kỳ nghỉ hè năm đó tôi đã tập đi xe máy, và cũng thi được cái bằng lái. Năm học đó tôi vẫn thuê trọ gần nhà em, rồi gặp em như những người bạn vậy. Ngày hôm sau, như những ngày trước em vẫn đợi tôi, và hôm nay thì khác tôi nói để tớ đèo bạn.
Ngày quan trọng của tôi lại diễn mà ai cũng cho là rất “romantic”, hôm đó trời mưa to lắm, tôi thì trên thư viện và một người bạn của em chạy đến nói với tôi em bị ngã xe đang ngồi ở ... Tôi không suy nghĩ nhiều tôi lao ngay trong mưa, nhưng tới nơi thì người ta đã đưa em đi viện và tôi cứ chạy như thế trong mưa tới bệnh viện. Đến nơi thì tôi ướt như chuột, em chẳng sao cả chỉ xây xước thôi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Và hôm đó tôi đèo em về mà không mặc áo mưa, và em vòng tay ôm lấy eo tôi, tôi bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường và chúng tôi đã trao lời yêu thương trên con phố này nơi mà hôm nay tôi nói em hãy quên tôi đi!!!!!!!!!
Em đã khóc mà tôi không biết phải làm sao, chỉ vậy mà thôi, tôi đứng đó nhìn em khóc mà lòng đầy oán trách tại sao mình lại như thế. Tôi chỉ mong em hãy hiểu và thông cảm cho tôi.
Trong một lễ tang của một cậu sinh viên chuẩn bị ra trường có một cô gái lặng lẽ ngồi khóc, và dường như cô đã hiểu, tại sao anh ấy nói lời chia tay bởi vì anh ấy quá yêu cô. Ngày hôm đó là tròn 4 năm 35 ngày họ biết nhau.

Tác giả: breanjohan
Trả Lời Kèm Trích Dẫn Bài Này
Trả lời

Công Cụ
Hiển Thị Bài

Quyền hạn của Bạn trong mục này
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

BB code đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến:

Những Đề tài tương tự
Ðề Tài Người Tạo Đề Tài
Chuyên Mục
Trả Lời Bài Mới Nhất
Kim Đồng (Nông Văn Dền) Dat_stamp Nhân vật Việt Nam 0 29-10-2011 19:10
Văn hóa giao thông: Văn hóa... tiền sử? Nguoitimduong Linh tinh... lang tang... 0 23-10-2011 00:22
Thư của Công ty Tem gởi đến bác Đoàn Văn Hài asahi Hội Tem Thừa Thiên Huế 0 01-01-2011 01:25
Văn học + Lịch sử thời hại điện ?!!! zodiac Sự kiện 3 11-11-2010 22:15
anh em họ Văn hat_de Trợ giúp Bạn chơi Tem 11 13-11-2009 18:32



©2007-2024 Diễn đàn Viet Stamp
Cơ quan chủ quản: Câu lạc bộ sưu tập tem Viet Stamp (VSC)
Giấy xác nhận cung cấp dịch vụ mạng xã hội trực tuyến số 87/GXN-TTĐT
do Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử cấp ngày 31-08-2011
Chịu trách nhiệm chính: Ông Hoàng Anh Thi - Chủ nhiệm VSC
Bản quyền thuộc VSC. Địa chỉ: 2/47 Phan Thúc Duyện, Phường 4, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Điện thoại: (08) 38111467 – Website: vietstamp.net.vn – Email: vietstamp.net@gmail.com – Hotline: 0918 636 791
Vui lòng ghi rõ nguồn “Viet Stamp” khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.
--------------------
Mã nguồn: vBulletin v3.8.3 & Copyright © 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.
Diễn đàn Viet Stamp có giấy phép sử dụng từ Jelsoft Enterprises Ltd.