Go Back   Diễn đàn/Forum VIET STAMP (VSF) > GIẢI TRÍ - THÔNG TIN TỔNG HỢP > Lang thang lượm lặt > Văn hóa - Giáo dục - Tri thức

Reply
 
Thread Tools Display Modes
  #1  
Old 22-07-2013, 07:24
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Join Date: 19-02-2013
Location: Paris - France
Posts: 4,031
Cám ơn: 10,439
Thanked 20,202 Times in 3,980 Posts
Lightbulb DEN LILLE HAVFRUE - Cô Bé Người Cá

Chose Promise, Chose Due! Như đã hứa, Hàn xin đăng tại đây bản dịch của ĐĐT, ông anh bà con đã chuyển ngữ từ tiếng Đan, hình như chưa đăng trên diễn đàn mạng nào. Mời Ace đọc chơi để biết huyền thoại của Nàng Tiên Đan Mạch. Truyện khá dài, Hàn sẽ đăng dần nha!



Minh Họa thui vì NTC không phải VN đâu! Ngoại trừ NTC... Hà Tiên!

CÔ BÉ NGƯỜI CÁ

(DEN LILLE HAVFRUE)



CÂU TRUYỆN THẦN TIÊN CỦA ĐẠI VĂN HÀO HANS CHRISTIAN ANDERSEN ĐÃ VANG DANH KHẮP TRÊN THẾ GIỚI



Nói đến H. C. Andersen thì hầu như cả thế giới văn học đều biết tiếng. Ngoài những truyện về đời mình, các thư tình cảm gửi cho gia đình và bạn bè, 30 kịch bản … ``Cô Bé Người Cá’’ là truyện hay nhất trong 107 truyện thần tiên kỳ thú chọn lọc được H.C. Andersen viết không chỉ để giáo dục trẻ em mà còn để dậy đời một cách bóng gió. Chúng giống như các truyện ngụ ngôn của La Fontaine mà người lớn đọc cũng thấy mê.

Nhằm mục đích đề cao văn hóa nhân loại, chúng tôi sẽ lần lượt dịch những tác phẩm có gía trị của Đại văn hào HC. Andersen để tuổi trẻ cũng như người lớn Việt Nam có dịp hiểu biết thêm phong tục, tập quát và nền văn hóa của Đan Mạch. Chúng tôi sẽ cố gắng dịch sát nghĩa nguyên bản và dùng chữ thông thường cho dễ hiểu, vì tác giả cũng đã xử dụng từ ngữ rất đơn giản trong các truyện thần tiên với mục đích làm cho tuổi trẻ thích đọc.

ĐÔI DÒNG TIỂU SỬ CỦA ĐẠI VĂN HÀO HANS CHRISTIAN ANDERSEN

H.C. Andersen sinh ngày 2.4.1805. Vào năm 1800, tỉnh Odense, nơi ông được sinh ra chỉ có khoảng 6.000 người và mặc dù là thành phố của vua Christian III, nhưng dân chúng nghèo lắm. Cha (Hans Andersen), mẹ (Anne Marie Andersen) của ông cũng không thoát khỏi cảnh sống này. Cha là thợ đóng giầy và rất thương con. Cha ông từng giải thích Thánh Kinh, đọc các kịch truyện nổi tiếng của Holberg, kể các truyện trong tuyệt tác ``Ngàn Lẻ Một Đêm’’ của Ba Tư (Iran) cho con nghe và lấy búp bê làm kịch chơi với con. Có thể vì thông thuộc truyện Ngàn Lẻ Một Đêm (1001 đêm) mà sau này ông trở thành tác giả viết truyện thần tiên nổi tiếng khắp thế giới.

Cuộc sống gia đình đang êm đềm hạnh phúc thì bất ngời người cha ra đi về bên kia thế giới khi HC. Andersen mới 11 tuổi, Còn cha nhà đã nghèo mà mất cha thì gia đình càng khổ sở gấp bội. Để bảo vệ đời sống của mình và con cái, bà mẹ phải phải đi dặt mướn.

Năm 1818, theo tiếng gọi của tình yêu, bà lại tái giá với một ông thợ giầy khác tên là Niels Jorgensen Gundersen (1787-1822). Muốn cho con không lâm vào cảnh vô nghề, bà bắt con phải học thợ may sau khi chịu phép Thêm Sức vào mùa Xuân 1819. Nhận thấy ở tỉnh lẻ khó có cơ hội tiến thân và cơ may được học hành, H.C. Andersen quyết định đời tỉnh Odense lên thủ đô København (Copenhagen) xin học kịch nghệ. Ngày 4.9.1819, với vỏn vẹn có 50 đồng tiền dành dụm được mà chàng trẻ HC Andersen dám mò lên Kobenhavn đề thực hiện giấc mơ trở thành diễn viên khiêu vũ, viết kịch hoặc làm ca sĩ của Hí Viện Hoàng gia.

Ở đâu cũng vậy, nhà nghèo, từ quê lên thủ đô tìm đường tiến thân, không quen ai thì khó có thể biến mộng ước thành sự thật. Hiểu rõ hoàn cảnh khắc nghiệt của mình, HC. Andersen đã tự trau dồi thêm kiến thức và bắt đầu nghề viết. Ông đã viết 30 kịch truyện cho Hội sinh viên, Kịch viện Hoàng gia và Kịch viện Casino. Nhưng mộng ước không thành. Ngày 29.6.1822 H.C. Andersen không đủ khả năng trở thành ca sĩ chuyên nghiệp. Để an ủi, Giuseppe Siboni, trưởng ban kịch nghệ giúp ông đi học trung học phổ thông tại tỉnh slagelse, cách thủ đô khoảng 100 cây số, cùng với các học sinh trẻ 11-12 tuổi, trong lúc ông đã 17 tuổi. Với sự chịu đựng và cố gắng sẵn có, ngày 22.10.1828 H.C. Andersen đã tốt nghiệp Tú Tài.

Nhà nghèo mà thân hình lại không được đẹp trai cho lắm, mình cao lêu khêu, cái mũi dài nhọn quá khổ và giọng nói giống như con gái ... có thể vì thế mà cuộc đời tình ái của H.C. Andersen đã phải ``năm chìm bẩy nổi chín cái lênh đênh’’. Ông tha thiết yêu 5 người phụ nữ và gữi tâm tình nơi 7 người đẹp khác; nhưng cuộc đời vẫn kết thúc (4.8.1875) trong cô đơn, mà người đời thường nói bóng gió là ``còn trinh’’. Thân phận tình duyên bẽ bàng của ông có thể đã được ông diễn tả một phần nào trong truyện ``Chú vịt con xấu xí ’’ (Den grimme ælling).

H.C. Andersen không chỉ nổi tiếng về những vần thơ thâm thúy bóng bảy, những truyện thần tiên kỳ thú, mà còn gửi tâm sự mình qua hàng chục bức thư gửi cho gia đình, bạn bè, người tình và các nhân vật danh tiếng trong và ngoài nước. Ông giữ lại hầu hết các bức thư trao đổi này cho tới trước khi lìa đời đã trao cho hai người bạn thân, C. St. A. Bille (1828-1898) chủ nhiệm một nhật báo và Nikolaj Bogh, nhà văn chuyên viết văn học sử. Hai người bạn thân được phép phổ biến các thư vào năm 1877 với tựa đề ``Những bức thư của Hans Christian Andersen’’.
Về văn học, ngoài 168 truyện thần tiên hấp dẫn cả trẻ em lẫn người lớn, H. C. Andersen đã viết ba tác phẩm tự thuật:

-Quyển-1 có tên là ``Sách tiểu sử HC. Andersen’’ (HC. Andersens Levnedsbog 1805-1831) viết về thời thơ ấu, lớn lên, trưởng thành, dời thành phố Odense thuộc đảo Fyn lên thủ đô København và thời gian sau đó. Quyển này viết chưa xong vào năm 1832 khi ông bắt đầu cuộc hành trình vĩ đại kéo dài 16 tháng ra ngoại quốc. Sau này người ta mới tìm được quyển này vào năm 1926.


-Quyển-2 viết bằng tiếng Đức, tập 1+2 xuất bản tại Leipzig năm 1847 có tên (Das Marchen meines Lebens ohne Dichtung), được nhà ăn Mowits dịch sang tiếng Anh là ``Câu truyện thật của đời tôi’’ (The true story of my life).Tác giả Svend Dahl và Helge Gottlieb Topsøe-Jensen dựa vào nguồn tài liệu của Đại học California và Michigan của Hoa Kỳ dịch sang tiếng Đan Mạch với tựa đề là ``Truyện thần tiên đời tôi không nên thơ’’ (Mit eget eventyr uden digtning)


-Quyển-3``Truyện thần tiên của đời tôi’’(Mit Livs Eventyr) viết vào năm 1855.

Các quyển trên sau được đúc kết trong một quyển mang tên ``Toàn Tập’’ (Samlede Skrifter, tiếng Anh là Collected Works) phát hành vào năm 1853.

Từ năm 1839, công trình văn học của H.C. Andersen bắt đầu nổi tiếng không chỉ ở Đức mà cả tại Anh quốc và Hoa Kỳ vào thập niện 1840. Với thời gian, cả thế giới đều biết tiếng ông và hâm mộ các truyện thần tiên của ông.

(Chúng tôi sẽ viết đầy đủ tiểu sử của Đại Văn hào HC. Andersen trong một bài khác)

__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to HanParis For This Useful Post:
exploration (24-07-2013), Poetry (22-07-2013), ThinhVuongVu (23-07-2013), Tien (22-07-2013), vu.huy65 (22-07-2013)
  #2  
Old 22-07-2013, 07:36
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Join Date: 19-02-2013
Location: Paris - France
Posts: 4,031
Cám ơn: 10,439
Thanked 20,202 Times in 3,980 Posts
Default

CÔ BÉ NGƯỜI CÁ

(Den Lille Havfrue)


Sao nhiều người Tò Mò thế?

Xa xa ngoài khơi nuớc biển xanh thẳm như những chiếc lá trên bông lúa tuyệt đẹp và trong suốt như chiếc ly thủy tinh trong sạch nhất. Nhưng thật sâu, sâu đến nỗi chưa từng có chiếc neo nào thả chạm đáy, sâu đến nỗi phải chồng chất nhiều tháp chuông thánh đường từ đáy biển lên mặt nước. Ở dưới đó có các loài thủy tộc sinh sống. Giờ người ta không thể tin là dưới đáy biển chỉ có toàn cát trắng trơ trụi. Nhưng có nhiều loại thảo mộc kỳ lạ lớn lên, mà cành lá rất uyển chuyển đến nỗi chỉ một sự chuyển động cực kỳ nhỏ của nước, cũng đủ làm cho chúng lay động. Mọi loại cá to nhỏ bơi len lỏi giữa các cành lá, giống như trên trời chim chóc bay trên không trung. Tại nơi sâu thẳm nhất là lâu đài của Vua Biển. Tường lâu đài được làm bằng san hô và các cửa sổ dài nhọn có mầu đỏ trong; mái lợp bằng vỏ ngọc trai tự động đóng mở theo chuyển động của nước trông thật là đẹp, vì trong mỗi vỏ sò có viên ngọc sáng lóng lánh, và viên to đẹp nhất gắn trên vương miện của Hoàng Hậu. Vua Biển ở dưới đó đã góa vợ lâu năm, nhưng cung điện của Vua do mẹ già trông coi. Bà là người khôn ngoan và luôn hãnh diện về dòng dõi quí phái của mình. Vì thế, bà thường trang điểm cái đuôi bằng 12 ngọc trai, trong khi các thân tộc của Hoàng gia chỉ được phép gắn có 6. Ngoài ra, bà rất hài lòng vì các Công chúa nhỏ bé, cháu nội của bà, luôn thương yêu bà. Sáu Công chúa đều xinh đẹp; nhưng trong số các chị em, Công chúa út đẹp hơn cả. Da nàng mịn màng như cánh hoa hồng, làn mắt trong xanh như mặt hồ sâu thẳm. Nhưng, giống như các người cá khác, nàng không có chân, cuối thân mình là cái đuôi.

Cả ngày các Công chúa vui đùa trong các gian phòng rộng rãi của lâu đài, ở đó bông hoa lớn lên và nhô ra từ các bức tường. Các cửa sổ mầu đỏ thắm đều mở ngỏ để cá bơi vào. Chúng thường bơi thẳng tới các Công chúa nhỏ bé, cũng như khi chúng ta mở cửa sổ để chim én bay vào nhà, chúng mổ thức ăn từ tay các Công chúa, và để cho các nàng vuốt ve.

Bên ngoài lâu đài là khu vườn rộng lớn của nhà Vua, có nhiều cây mầu đỏ thắm và xanh thẫm, trái cây óng ánh vàng. Các cây bông trông giống như đốm lửa đang cháy bừng bừng và cành lá lúc nào cũng lay động. Mặt đất là lớp cát đẹp nhất nhưng có mầu xanh lơ lóng lánh như lưu huỳnh. Trên đáy biển là một vùng trong sáng xanh xanh kỳ diệu, khiến người ta có cảm tưởng như đang đứng cao vút trong không trung nhìn lên bầu trời bên trên và ở dưới hơn là đang đứng dưới đáy biển. Khi nước yên tĩnh, người ta có thể nhìn rõ mặt trời như một bông hoa đỏ thắm tỏa hào quang từ đài hoa.

Mỗi Công chúa nhỏ bé có một miếng đất con con trong vườn. Ở đó nàng có thể đào xới và trồng tỉa theo sở thích của mình. Có người làm bồn bông giống hình cá voi, người khác nghĩ nó giống hình Cô Bé Người Cá thì hay hơn. Nhưng Công chúa út lại thích làm bồn bông của mình hình tròn giống mặt trời. Nàng là một đứa trẻ khác lạ, luôn trầm tĩnh và suy tư. Trong khi các chị trang hoàng với những vật lạ lấy được từ các chiếc tầu bị đắm, Công Chúa út, ngoài các bông hồng giống mặt trời trên cao, chỉ thích tượng cẩm thạch xinh đẹp, một thanh niên tuấn tú được khắc từ viên đá trắng tinh, từ trong chiếc tầu đắm chìm xuống đáy biển. Bên cạnh bức tượng nàng trồng một cây liễu mầu hồng, nó cao lớn và cành lá tươi xanh buông rủ xuống đáy biển cát xanh, nơi bóng của nó đượm mầu tím và lay động như cành lá, trông giống như ngọn cây và gốc cây đang hôn dỡn với nhau.

Đối với Công chúa út thì không gì vui bằng được nghe kể về thế giới loài người ở bên trên. Bà nội đã kể tất cả. Bà biết là có các tầu bè và thành phố, con người và súc vật. Đặc biệt bà lại suy nghĩ một cách thú vị rằng, bông hoa trên trái đất thì thơm tho không như dưới đáy biển; và rằng, rừng rú xanh tươi và người ta thấy các con cá bay lượn giữa các cành cây có thể ca hót líu lo tuyệt vời, thật là thích thú, những con chim nhỏ mà bà nội lại gọi là cá. Nhưng các Công Chúa không hiểu ý bà muốn ám chỉ, vì chưa ai được nhìn thấy một con chim bao giờ.

Bà nội nói: ``Khi các cháu tròn 15 tuổi, các cháu sẽ được phép trồi lên mặt biển, ngồi trên sườn núi dưới ánh trăng thanh và ngắm nhìn những chiếc tàu lớn chạy ngang qua; các cháu cũng sẽ thấy cảnh rừng cây và thành phố’’.

Năm tới, một trong các chị tròn 15 tuổi; những người khác, người này trẻ hơn người kia một tuổi. Người trẻ nhất trong đám còn đúng 5 năm nữa mới được trồi lên từ đáy biển và ngắm nhìn giang sơn của chúng ta ra sao. Các Công Chúa hứa kể cho nhau nghe những gì họ đã thấy và cho là đẹp nhất trong ngày đầu tiên, vì bà nội chưa kể đủ cho các nàng; còn rất nhiều thứ mà các nàng muốn biết. Không ai mong mỏi nhiều bằng Công chúa út, vì chính nàng có thời gian chờ đợi lâu nhất, và là người rất trầm tĩnh và suy tư. Nhiều đêm đứng bên cửa sổ mở ngỏ, ngước nhìn vùng nước xanh thẳm, nàng thấy những con cá đang ngoe ngẩy đuôi và vi. Nàng có thể nhìn thấy trăng sao tỏa sáng lờ mờ, nhưng xuyên qua nước, chúng trông to lớn hơn nhiều so với mắt chúng ta. Dưới ánh trăng sao, như có một đám mây đen trôi qua, nhưng nàng cho rằng hoặc là một con cá voi bơi bên trên hoặc một chiếc tầu chở nhiều người, mà họ không biết có một Cô Bé Người Cá xinh đẹp đang đứng ở bên dưới, và đang giơ hai tay trắng trẻo hướng lên sống tầu.

Giờ thì Công chúa lớn nhất tròn 15 tuổi và được trồi lên mặt biển. Khi trở về, nàng có cả trăm thứ để kể. Nhưng theo nàng, tuyệt nhất là nằm trên bãi cát của một bờ biển yên lặng dưới ánh trăng thanh, và ngắm nhìn thành phố lớn nằm cạnh bờ biển, ở đó bao ánh đèn đang lấp lánh như hàng trăm vì sao; nghe những điệu nhạc và tiếng ồn ào náo nhiệt của người và xe cộ; nhìn các tháp chuông thánh đường và tháp lâu đài; từ nơi đó tiếng chuông đang ngân vang. Tiếc rằng nàng không thể tới đó được, mặc dù nàng rất muốn.
Chà! Công chúa út làm sao mà không lắng nghe cho được. Khi trời đã về khuya, đứng bên cửa sổ mở ngỏ và ngước nhìn qua vùng nước xanh đậm, nàng nghĩ về một thành phố lớn với những tiếng ồn ào náo nhiệt và như đang nghe tiếng chuông thánh đường vang vọng xuống tận chỗ nàng.

Năm sau, Công Chúa thứ hai được phép trồi lên và bơi đến bất cứ nơi nào nàng thích. Lên mặt biển đúng vào lúc mặt trời đang lặn và quang cảnh mà nàng thấy thì tuyệt đẹp. Nàng kể rằng, cả bầu trời óng ánh như vàng và các áng mây hồng tím đẹp vô tả đang lững lờ trôi trên đầu. Nhưng nhanh hơn các áng mây đó, có đàn ngỗng trời, trông giống như một giải lụa dài mầu trắng, bay trên mặt nước về hướng mặt trời. Nàng bơi thẳng về hướng đó, nhưng mặt trời đã lặn, ánh hồng biến mất trên mặt biển và trên các đám mây.

Năm kế, tới lượt Công chúa thứ ba. Nàng thích mạo hiểm nhất trong số các chị em. Vì thế, nàng bơi tận tới cửa biển. Nàng nhìn thấy những rặng nho trên đồi cao xanh, những lâu đài và nông trại xuất hiện giữa rừng cây bát ngát. Nàng nghe nơi đó có tiếng chim ca hót và trời nắng chang chang đến nỗi nàng phải lặn xuống nước để làm mát gương mặt đang nóng rát của mình. Tại một eo biển, nàng gặp lũ trẻ trần truồng như nhộng chạy nhào xuống nước. Nàng muốn nô đùa với chúng, nhưng chúng hốt hoảng bỏ chạy. Rồi có một con vật đen nho nhỏ, đó là con chó mực. Thực ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một con chó. Nó sủa nàng dữ dội đến nỗi nàng kinh hãi và phải tìm đường bơi ra biển. Không bao giờ nàng có thể quên các cánh rừng bát ngát, những ngọn đồi xanh xanh và lũ trẻ ngộ nghĩnh có thể bơi trên nước mặc dù chúng không có đuôi.

Công Chúa thứ tư không có óc mạo hiểm bao nhiêu. Nàng bơi tới giữa một biển hoang lạ và kể lại rằng, đẹp nhất là khi nhìn quanh mình, xa hàng trăm dặm, bầu trời phía trên như một cái chuông thủy tinh vàng khổng lồ. Xa xa, nàng nhìn thấy các con tầu giống như chim hải âu, những con cá heo nghịch ngợm đang đùa dỡn với làn sóng mát, những con cá voi phun nước lên từ lỗ mũi, trông giống như hàng trăm vòi nước vươn tỏa chung quanh.

Giờ tới lượt Công Chúa thứ năm. Sinh nhật của nàng đúng vào mùa đông, vì thế nàng đã được chiêm ngắm những gì mà các chị không thấy được lần đầu. Nàng kể rằng: nước biển trở nên xanh biếc, quanh nàng có các tảng băng khổng lồ trôi lênh đênh. Mỗi tảng băng trông như hòn ngọc và chúng to hơn các tháp thánh đường mà người ta đã xây rất nhiều. Chúng xuất hiện với hình thù tuyệt đẹp và lóng lánh như kim cương. Nàng ngồi trên một trong những tảng băng lớn nhất, nơi mà tất cả tầu bè đang hoảng hốt chạy ngang qua, và để cho mái tóc dài tung bay trước gió. Nhưng về tối, bầu trời bị mây đen bao phủ và sấm sét nổ vang; cùng lúc đó các tảng băng bị nước biển đẩy lên cao và các tia sáng cực mạnh của ánh chớp làm cho chúng sáng lóng lánh. Trên tất cả các tàu, người ta phải hạ buồm xuống vì kinh hoàng sợ hãi; còn nàng thì vẫn ngồi thản nhiên trên tảng băng cao như trái núi đang trôi, và nhìn các tia sét đánh ngoằn ngoèo trên biển sáng long lanh.

Khi một trong các chị em được trồi lên mặt biển lần đầu tiên thì bất cứ cái gì nàng trông thấy đều lạ và đẹp. Nhưng giờ đã trở thành các thiếu nữ trưởng thành và muốn trồi lên trên mặt nước lúc nào cũng được, thì các nàng lại không ham gì nữa. Các nàng lại thích ở nhà, và sau thời gian một tháng, họ nói rằng dưới quê hương mình thì đẹp hơn tất cả, và ở nhà thì thật là thoải mái. Nhiều đêm năm chị em cầm tay nhau và bơi thành hàng trồi lên mặt nước. Họ có giọng tuyệt vời hay hơn bất cứ ai. Khi trời nổi giông bão, các nàng tin là tầu bè sẽ bị chìm, nên bơi tới phía trước các tầu ca hát thật du dương về cảnh đẹp dưới đáy biển, và các nàng xin thủy thủ đừng lo sợ nếu phải xuống đó. Nhưng các thủy thủ không nhận ra được tiếng nói của các nàng, họ nghĩ đó chỉ là tiếng gió bão. Họ làm sao ngắm được cảnh đẹp dưới đáy biển, vì khi tầu bị đắm, người ta sẽ chết đuối, và chỉ còn xác chìm xuống lâu đài của Vua Biển. Rồi, về đêm, các chị em lại tay trong tay trồi lên mặt biển, chỉ còn Công Chúa út ở lại một mình nhìn theo các chị, và hình như nàng muốn khóc. Nhưng người cá nào có nước mắt, nên nàng càng đau khổ hơn nhiều.

Công chúa út nói: ``A ha! Ta sắp 15 tuổi rồi! Ta biết ta rất thích cái thế giới bên trên của loài người mà họ đã xây dựng và ở trên đó’’.

Cuối cùng, Công chúa út tròn 15 tuổi.

- Này, giờ cháu sắp không còn trong tầm tay của chúng ta nữa... tới đây để ta trang sức cho cháu giống như các chị! Bà nội của Công chúa, Hoàng Thái Hậu góa bụa đã nói với nàng.

Và Bà đặt một vòng hoa huệ trắng lên đầu nàng. Trên mỗi cánh hoa huệ, bà cài nửa viên ngọc trai và trên cái đuôi của Công Chúa, bà gắn 8 ngọc trai, để chứng tỏ nàng thuộc dòng dõi quí tộc.

- Đau quá! Cô Bé Người Cá kêu lên.

- Ừ! Muốn đẹp thì phải chịu đau một chút chứ, bà nội nói.

Chao ôi! Nàng như muốn bỏ tất sự lộng lẫy trên thân mình và tháo bỏ vòng hoa nặng trĩu xuống. Những bông hoa đỏ trong vườn của nàng mà dùng để trang điểm còn đẹp hơn nhiều. Nhưng nàng không dám làm gì khác hơn.

- Tạm biệt, nàng nói và trồi lên mặt biển thật nhẹ nhàng như bọt nước.

Khi nàng nhô đầu lên khỏi mặt biển thì mặt trời vừa lặn; nhưng các đám mây còn đỏ như bông hồng vàng. Và giữa không gian mầu hồng nhạt là ánh sao hôm lấp lánh. Khí trời dịu mát và biển yên lặng như tờ. Có một chiếc tầu lớn đã cắm neo với ba cột buồm và chỉ một chiếc buồm được căng lên, nhưng nó lại cuộn vào các dây thừng vì không có gió. Các thủy thủ đang ngồi trên boong tầu. Có tiếng đờn ca và về đêm tất cả mọi vật trở nên mờ tối hơn. Hàng trăm ngọn đèn khác nhau được thắp sáng trông giống như tất cả cờ xí của các quốc gia đang bay phất phới trên không. Cô Bé Người Cá bơi thẳng đến cửa sổ chiếc tầu, và mỗi lần nước biển đẩy lên cao, nàng có thể nhìn các gương trong sáng bên trong, nơi có nhiều người mặc quần áo bảnh bao đang đứng, nhưng đẹp nhất là Hoàng Tử trẻ với cặp mắt to đen và trông chàng không quá 16 tuổi. Nay là ngày sinh nhật của Hoàng Tử và vì thế, ở đó mọi thứ đã được trưng bày. Các thủy thủ khiêu vũ trên boong tầu và khi Hoàng Tử tiến ra hàng trăm pháo bông được đốt bay vọt lên trời tỏa sáng như ban ngày khiến cho Cô Bé Người Cá kinh sợ phải hụp xuống nước. Nhưng sau đó không lâu, nàng lại nhô đầu lên, nhìn thấy như tất cả sao trời đang rơi rụng xuống mình. Chưa bao giờ nàng được chiêm ngắm cảnh lửa bừng sáng mỹ thuật như thế. Các mặt trời lớn xoay tròn, những con cá lửa bay lượn trên trời xanh bao la, và tất cả phản chiếu ánh sáng trên biển lặng long lanh. Trên tầu đèn đóm sáng chưng đến nỗi người ta dám nói có thể nhìn được từng sợi dây thừng bé nhỏ.

Ồ! Hoàng Tử thật là đẹp trai. Chàng niềm nở bắt tay mọi người khi tiếng nhạc đang dập dình trong đêm tuyệt vời.

Trời đã khuya, nhưng Cô Bé Người Cá không thể ngoảnh mặt bỏ đi mà không nhìn con tầu và Hoàng Tử đẹp trai. Khi đèn điện trên tầu đã tắt, pháo bông không còn bay vọt lên không trung, không còn nghe những tiếng đại bác, nhưng sâu trong lòng biển có tiếng chuyển động lục bục, ầm ầm. Cô Bé Người Cá ngồi trên mặt nước và bị đẩy lên nhồi xuống khiến nàng có thể nhìn vào trong phòng lái. Tầu gia tăng tốc độ, các buồm lần lượt căng phồng, và giờ thì sóng biển đánh mạnh hơn, những đám mây lớn kéo tới, sét đánh xa xa.

Chao ôi! Thời tiết chuyển động bất ngờ. Vì thế, các thủy thủ vội cuộn buồm lại. Chiếc tầu chao đảo trôi với tốc độ như bay trên biển hoang lạ. Nước dâng cao như những trái núi đen khổng lồ muốn đánh gẫy cột buồm. Chiếc tầu, như con ngỗng trời, nhào xuống giữa các con sóng to, và nhô lên trên đỉnh tháp nước. Cô Bé Người Cá cho đó chỉ là tốc độ dỡn chơi, nhưng đối với các thủy thủ thì không như vậy. Chiếc tầu kêu răng rắc và vỡ tung, những mảnh ván dầy bung ra vì đụng mạnh vào nhau. Sóng biển vỗ vào tầu, cột buồm bị gẫy ở giữa trông như một cái ống, và chiếc tầu bị nghiêng về một phía khi nước tràn vào các buồng.

Giờ thì Cô Bé Người Cá thấy họ đang bị nguy hiểm. Nàng phải đề phòng các khúc gỗ và ván tầu đang trôi trên mặt nước. Không bao lâu, trời trở nên mờ tối hoang lạnh đến nỗi nàng không còn nhìn thấy những vật nhỏ nhất. Nhưng khi có sấm chớp, trời lại sáng và nàng nhận ra tất cả mọi người trên tầu. Mỗi người tự nhào xuống biển bằng bất cứ cách nào. Đặc biệt nàng muốn kiếm Hoàng Tử mà nàng đã trông thấy khi chiếc tầu vỡ tung chìm xuống biển thẳm. Ngay lúc này nàng cảm thấy thật sung sướng, vì giờ đây chàng sẽ chìm xuống đáy biển với nàng. Nhưng nàng sực nhớ loài người không thể sống dưới nước và chàng, nếu không chết, không thể xuống cung điện của Vua cha. Không, chàng không thể chết được. Nghĩ vậy, nàng vội vàng bơi giữa các khúc cây và ván tầu trôi trên biển, mà quên là chúng có thể đập nát thân mình. Nàng lặn sâu xuống rồi trồi lên giữa các con sóng. Cuối cùng, nàng bơi tới chỗ Hoàng Tử lúc đó gần như không còn khả năng bơi lâu hơn nữa trên biển động. Tay chân của Hoàng Tử bắt đầu yếu mềm, đôi mắt xinh đẹp của chàng đã nhắm lại. Cô Bé Người cá không tới kịp, chàng sẽ chết. Nàng nâng đầu chàng cao khỏi mặt nước và để mặc cho sóng biển đưa nàng và chàng trôi dạt về đâu thì về.

Sáng ra, thời tiết xấu đã qua đi, chiếc tầu bị tan vỡ không còn mảnh nào. Mặt trời đỏ rực nhô lên và tỏa hào quang trên mặt nước. Nàng thấy má của Hoàng Tử như hồng hào trở lại, nhưng cặp mắt vẫn còn nhắm kín. Nàng hôn lên vầng trán cao đẹp và vuốt lại mái tóc đẫm nước của chàng. Nàng thấy chàng rất giống bức tượng đá hoa cương ở dưới vườn nhỏ của mình. Nàng hôn chàng lần nữa và cầu xin cho chàng sống lại. Rồi nàng nhìn thấy phía trước mình là đất liền, các đỉnh núi cao xanh có tuyết phủ sáng lóng lánh như những con ngỗng trời đang nằm; phía dưới, gần bờ biển, là cánh rừng xanh tươi và phía trước là ngôi thánh đường hay một tu viện mà nàng không biết rõ, nhưng chắc chắn đó là một tòa nhà. Ở khu vườn đó, có những cây cam, chanh và trước cổng là đám dừa cao. Biển tạo nơi đây thành cái vịnh nhỏ phẳng lặng nhưng rất sâu. Nhắm thẳng hướng triền núi, nơi có bãi cát trắng tinh được nước biển rửa sạch, nàng ôm Hoàng Tử đẹp trai bơi tới đó, đặt chàng trên bãi cát, đặc biệt để đầu chàng nằm cao hơn, dưới ánh nắng ấm áp.

Lúc này chuông trong tòa nhà trắng rộng lớn đổ hồi và có nhiều thiếu nữ trẻ đi ra vườn. Cô Bé Người Cá phải bơi ra xa hơn, núp sau các tảng đá cao nhô lên khỏi mặt nước, đắp bọt biển lên tóc và ngực để không ai có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của mình, và chú ý theo dõi xem ai sẽ đến chỗ Hoàng Tử đáng thương. Không bao lâu, Cô Bé Người Cá cảm thấy thật lo lắng khi một thiếu nữ trẻ tới chỗ chàng. Nhưng chỉ trong giây lát, thiếu nữ đó kêu thêm nhiều người tới. Và rồi Cô Bé Người Cá nhìn thấy Hoàng Tử sống lại, chàng mỉm cười với mọi người đứng xung quanh; nhưng với nàng, không một nụ cười và chàng không biết chính nàng đã cứu chàng. Khi thấy chàng được đưa vào toà nhà rộng lớn, nàng cảm thấy buồn mênh mang, lặn sâu xuống biển trở về cung điện của Vua cha với bao nỗi xót xa.
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to HanParis For This Useful Post:
exploration (24-07-2013), Poetry (22-07-2013), ThinhVuongVu (23-07-2013), Tien (22-07-2013), vu.huy65 (22-07-2013)
  #3  
Old 22-07-2013, 07:38
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Join Date: 19-02-2013
Location: Paris - France
Posts: 4,031
Cám ơn: 10,439
Thanked 20,202 Times in 3,980 Posts
Default

Nàng thường trầm tĩnh và suy tư, nay lại càng thâm trầm hơn xưa. Các chị hỏi nàng đã thấy gì trong ngày đầu tiên trên mặt biển, nhưng nàng không hé một lời. Có những đêm và nhiều buổi sáng, nàng trồi lên và bơi tới nơi đã giã từ Hoàng Tử. Nàng chỉ thấy những trái cây chín vàng trong vườn mà người ta đang hái. Nàng cũng nhìn thấy tuyết trắng trên núi cao tan chảy; nhưng Hoàng Tử, nào nàng có thấy! Và vì thế, lúc nào trở về nhà, nàng cũng mang tâm sự buồn tê tái. Sự thích thú nhất của nàng giờ đây là ngồi trong vườn nhỏ của mình và ôm bức tượng đá hoa cương xinh đẹp giống hình ảnh Hoàng Tử. Nàng không màng chăm sóc bông hoa. Chúng lớn lên như trong một vườn hoang, lan qua lối đi và cành lá mọc chằng chịt bám vào các cành cây trông thật um tùm. Cuối cùng, nàng không sao dấu được nỗi lòng, bèn kể chuyện mình cho một trong các chị nghe, và rồi ai cũng biết; nhưng không ai xa lạ ngoài chị em trong nhà và một vài người cá không nói chuyện này cho ai khác, ngoài bạn bè thân thiết nhất. Một trong số người đó biết Hoàng Tử là ai, vì cô ta cũng đã thấy những gì trên tầu, biết chàng từ đâu tới và đâu là vương quốc của cha chàng.

- Đi, em gái bé nhỏ ơi!

Các chị gọi em, và tay trong tay, họ nối nhau thành hàng trồi lên mặt biển phía trước, nơi họ biết cung điện của Hoàng Tử tọa lạc ở đó. Đây là một lâu đài được xây cất bởi một loại đá vàng nhạt bóng loáng, với những cầu thang to bằng đá cẩm thạch, một trong các cầu thang này dẫn thẳng tới vườn nhà vua. Những trái cầu mạ vàng lóng lánh nhô cao trên nóc lâu đài và khoảng cách giữa các cột quanh cung điện người ta treo các bức tranh bằng đá cẩm thạch trông rất sống động. Qua lớp kính trong suốt của các cửa sổ cao, người ta có thể nhìn vào các gian phòng lộng lẫy treo các màn lụa mềm quí giá. Tất cả tường được trang trí bằng những bức tranh lớn mà ai thấy cũng khoái xem. Giữa phòng lớn là vòi nước phun cao, những tia nước vươn tận các trái cầu thủy tinh treo trên trần. Các trái cầu này phản chiếu ánh mặt trời xuống nước và các cây xanh tươi lớn lên từ hồ nước to rộng.

Giờ thì nàng biết chỗ Hoàng Tử ở, và nhiều đêm nàng đã trồi lên mặt nước, bơi thật gần đất liền hơn một số chị đã thử. Đúng vậy, nàng đã bơi tới tận con kinh nhỏ nằm dưới cái ban công cẩm thạch tuyệt đẹp, bóng của nó trải dài trên mặt nước. Ở đó, nàng đã ngồi ngước lên ngắm Hoàng Tử trẻ, mà chàng cứ tưởng chỉ có một mình đứng dưới ánh trăng thanh. Nhiều đêm nàng nhìn thấy chàng du chơi trên chiếc thuyền lộng lẫy có ca nhạc và cờ bay phất phới. Nàng tiến gần các cây sậy xanh tươi và gió làm tung bay chiếc khăn lụa dài mầu bạc, khiến một vài người trông thấy; nhưng họ nghĩ đó là con ngỗng trới đang tung cánh. Nhiều đêm nàng nghe những người đánh cá nằm bên ngọn đuốc trên biển kể rất nhiều điều tốt về Hoàng Tử trẻ, và nàng vui mừng vì đã cứu mạng sống chàng, khi chàng bán sống bán chết trôi quanh trên sóng biển. Nghĩ lại, khi đầu chàng gối sát vào ngực mình, nàng cảm thấy sung sướng tận tâm can; nàng đã hôn chàng mà chàng không hề biết gì và không một lần mơ tưởng đến nàng. Càng ngày nàng càng yêu thích loài người, càng ngày nàng càng mong muốn được xuất hiện giữa họ. Nàng nghĩ rằng thế giới của họ rộng lớn hơn của mình nhiều lắm. Họ có thể ngồi trên tầu chạy trên biển cả, leo lên núi cao ngất từng mây. Đất đai họ sở hữu có rừng và đồng ruộng trải dài vượt tầm mắt của nàng. Có rất nhiều thứ nàng muốn biết mà các chị không biết để trả lời tất cả. Vì thế, nàng phải hỏi bà nội và bà biết rõ cái thế giới bên trên, mà bà đoan chắc gọi là ``những lãnh thổ ở trên
biển’’.

- Ồ loài người không chết đuối sao? Cô Bé Người Cá hỏi, ``…người ta cứ sống mãi, họ không chết như chúng ta ở dưới lòng biển sao?

- Có chứ! Bà nội trả lời: ``con người cũng phải chết, và thời gian sống của họ còn ngắn ngủi hơn chúng ta. Chúng ta có thể sống 300 năm, nhưng khi chúng ta không còn tồn tại nơi đây, chúng ta sẽ biến thành bọt nước, không một lần có được nấm mồ ở dưới này giữa bà con quyến thuộc. Chúng ta không có linh hồn bất tử, chúng ta không bao giờ còn cuộc sống nữa, chúng ta giống như những cây sậy xanh tươi, bị đốn một lần thì không còn tươi xanh nữa! Trái lại, con người có linh hồn trường sinh, tiếp tục sống sau khi thân xác trở thành đất bụi. Linh hồn sẽ qua không gian trong sáng bay lên tất cả các vì sao lấp lánh, giống như chúng ta từ dưới biển trồi lên và nhìn thấy thế gian của loài người; như thế, họ bay lên những nơi xa lạ tuyệt vời mà chúng ta không bao giờ thấy được’.

- Tại sao chúng ta không có linh hồn bất tử?Cô Bé Người Cá hỏi một cách buồn bã, ``... cháu muốn hy sinh tất cả những trăm năm cháu sống để đối lấy chỉ một ngày trở thành người, và rồi từ đó được hưởng phần phúc trên Thiên Đàng!’’

- Cháu đừng đi nghĩ như vậy!Bà nội nói, chúng ta có đời sống rất hạnh phúc và tốt đẹp hơn loài người trên thế gian!

- Vậy cháu sẽ phải chết và trôi trên biển như bọt nước, không nghe được nhạc điệu của sóng, không được chiêm ngưỡng những bông hoa xinh tươi và nhìn mặt trời đỏ thắm! Chả lẽ cháu không thể làm được gì để đạt được một linh hồn vĩnh cửu sao?

- Không được!Bà nội nói, ``… chỉ khi nào một người yêu cháu hơn cả cha mẹ chàng, khi tất cả tâm hồn và trái tim của chàng đều hướng về cháu, và để Linh mục đặt tay phải của chàng trên tay cháu, với lời thề hứa trung thành khi nay và mãi mãi về sau, khi linh hồn chàng bay trên thân thể cháu, cháu sẽ được dự phần hạnh phúc của loài người. Chàng cho cháu linh hồn và vẫn giữ lại linh hồn mình. Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ xẩy ra! Ở dưới biển hạnh phúc biết bao, cái đuôi cá của cháu trên trái đất người ta ghê sợ lắm. Giờ thì người ta chưa nhận biết khá hơn về nó, họ chỉ có hai vật trợ lực mà người ta gọi là chân cho tao nhã!’’

Cô Bé Người Cá thở dài và buồn bã nhìn cái đuôi cá của mình.

- Chúng ta hãy vui lên, bà nội nói, ``… chúng ta đã bơi nhẩy trong cuộc sống ba trăm năm, thực ra đó là một thời gian sung sướng đủ rồi, sau đó người ta có thể an nghỉ không hoan lạc trong nấm mồ. Tối nay chúng ta tổ chức dạ vũ trong triều nhé.

Quang cảnh thật là lộng lẫy mà người ta chưa bao giờ nhìn thấy ở trên trái đất. Tường và trần của phòng khiêu vũ rộng rãi được ghép bằng những tấm thủy tinh dầy nhưng trong suốt. Hơn cả trăm vỏ sò khổng lồ mầu hồng và mầu xanh cỏ được sắp thành hàng ở cả hai bên, một đống lửa đang rực cháy làm bừng sáng cả gian phòng; và chiếu xuyên qua các tường thủy tinh khiến cả một vùng biển bên ngoài trở nên sáng tỏ. Người ta có thể nhìn thấy hàng hà sa số cá lớn nhỏ bơi tới bức tường thủy tinh. Trên một số vẩy cá lấp lánh mầu đỏ tía, số khác mầu bạc và vàng.

Giữa phòng lớn có một giòng nước chảy qua và trên giòng nước này các nam nữ nhân ngư khiêu vũ theo nhạc điệu mê say của mình. Những lời ca nghe du dương mà loài người trên trái đất không thể có được. Cô Bé Người Cá ca hay nhất trong tất cả mọi người, và họ ca tụng nàng bằng những tràng pháo tay. Trong giây phút này nàng cảm thấy lòng mình thật vui sướng, vì biết mình có giọng ca tuyệt nhất trên trần gian cũng như dưới biển cả. Nhưng không bao lâu, nàng lại nghĩ về cái thế giới ở bên trên. Nàng không thể quên Hoàng Tử đẹp trai và nỗi buồn không có được một linh hồn bất tử như chàng.

Vì vậy, nàng rời khỏi cung điện của Vua cha. Trong lúc trong phòng vẫn còn ca hát và vui say, nàng ra ngồi buồn thơ thẩn trong cái vườn nhỏ bé của mình. Khi nghe tiếng tù và vang vọng xuống xuyên qua nước biển, nàng nghĩ rằng: ``Giờ này Hoàng Tử đang du thuyền trên đó, chàng, người mà ta yêu thương hơn cả cha mẹ mình, chàng mà tâm hồn ta luôn tưởng nhớ và trong tay chàng, ta sẽ trao hạnh phúc đời mình. Bất cứ giá nào ta quyết chiến thắng chàng và một linh hồn bất tử! Trong lúc các chị còn khiêu vũ trong cung điện của Vua cha, ta sẽ tới mụ phù thủy, mụ mà ta luôn kinh sợ; nhưng may ra mụ ta có thể cố vấn và giúp đỡ ta được!’’

Rồi Cô Bé Người Cá ra khỏi vườn và bơi tới chỗ giòng nước xoáy ào ào. Sau chỗ này là nơi cư ngụ của mụ phù thủy. Trước đây nàng chưa bao giờ đi qua con đường này, nó không có bông hoa, cũng chẳng có một nhánh rong biển, mà chỉ có nền cát xám trơ trụi trải dài tới chỗ nước xoáy, nơi đó nước giống như một guồng bánh xe chuyển nước, đang xoáy tròn và lôi xuống sâu tất cả những gì tới gần. Giữa các vòng nước xoáy đó, nàng phải bơi qua để vào khu vực của mụ phù thủy, và đây là một con đường dài, không có lối nào khác hơn là vượt qua vũng sình lầy sủi bọt nóng bỏng, mà mụ phù thủy gọi là bãi bùn rêu nóng.

Sau bãi này là nhà của mụ phù thủy, nó nằm giữa khu rừng âm u huyền bí. Tất cả cây cối và bụi rậm đều là loài kỳ lạ, nửa vật nửa cây. Chúng giống như những con rắn trăm đầu nhô ra khỏi đất, cành lá đều dài như các cánh tay nhầy nhụa và ngón tay giống như những con giun uốn éo, vươn ra mọi hướng và chuyển động từ gốc tới ngọn. Chúng bám lấy tất cả những gì trong lòng biển, cuốn chặt và không bao giờ buông ra. Đứng bên ngoài, Cô Bé Người Cá rất lo sợ. Tim nàng đập thình thịch vì kinh hoàng đến nỗi gần như nàng chỉ muốn quay về. Nhưng khi nghĩ tới Hoàng Tử và linh hồn của con người, nàng trở nên can đảm. Mớ tóc dài nàng cột sát vào đầu để loài nửa vật nửa cây không túm được. Hai tay khoanh sát trước ngực, rồi nàng bơi đi như cá lội trong nước, xuyên qua các cây kỳ lạ đáng sợ đang giơ tay ra bắt mình. Nàng nhìn thấy khi một vật gì đó bị bắt giữ, hàng trăm cánh tay nhỏ bám lấy như một vòng sắt cứng chắc. Những người chết trên biển chìm sâu xuống đáy, đều từ từ trôi vào tay nửa cây nửa vật kỳ lạ. Bánh lái tầu và quan tài cũng bị bám chặt. Những bộ xương thú vật trên đất liền, một cô bé người cá khác cũng bị chúng bắt giữ và bóp nghẹt … là những gì làm cho nàng hầu như kinh hãi hơn cả.

Giờ Cô Bé Người Cá tới một nơi nhầy nhụa rộng lớn trong khu rừng, nơi mà những con rắn nước mập mạp đang bơi lội và để nhô cái bụng trắng vàng. Giữa khu này là cái nhà làm bằng xương trắng của những người bị đắm tầu. Mụ phù thủy ngồi ở đó và để các con cóc ăn đồ trong miệng mình, như người ta để con chim hoàng yến nhỏ bé ăn đường. Các con rắn mập mạp đến phát sợ được mụ gọi là những con gà nhỏ, và mụ để chúng trườn trên cái ngực đồ sộ căng phồng của mình.

- Tôi biết cô muốn gì! Mụ phù thủy biển nói với Cô Bé Người Cá.``Cô thật là khờ khạo! Tuy vậy, cô sẽ đạt được ý nguyện, nhưng nó sẽ mang đến tai họa cho cô, Công Chúa bé nhỏ của tôi ơi. Cô muốn dứt bỏ cái đuôi cá để có hai chân đi như loài người, để Hoàng Tử say mê và cô chiếm được chàng và một linh hồn bất tử’.

Cùng lúc đó mụ phù thủy bật cười thật to nghe phát sợ đến nỗi con cóc và các con rắn văng xuống đất và lật nhào.

- Cô đến thật đúng lúc. Mụ phù thủy nói, ``… ngày mai, khi mặt trời mọc thì tôi không thể giúp cô trước khi một năm qua đi. Tôi sẽ làm cho cô một thứ nước uống, với loại nước này, khi mặt trời mọc, cô phải bơi vào đất liền, ngồi trên mặt đất và uống. Cái đuôi sẽ đứt ra và thay vào đó cái mà loài người gọi là chân, nhưng đau đớn lắm, giống như lưỡi gươm đâm xuyên qua thân thể cô. Tất cả những ai nhìn thấy cô, sẽ khen cô là thiếu nữ đẹp nhất mà họ thấy. Cô giữ lại được vẻ đẹp duyên dáng, không một vũ nữ nào duyên dáng như cô; nhưng mỗi bước đi giống như chân cô đạp lên một con dao sắc bén, và máu sẽ chảy ra. Cô có muốn mọi sự như vậy không, tôi sẽ giúp cô?’’

- Vâng! Cô Bé Người Cá trả lời với giọng run run, vì nàng luôn nghĩ tới Hoàng Tử và một linh hồn bất tử.

- Nhưng hãy nhớ là, mụ phù thủy nói, ``... trước hết khi cô trở thành người, cô sẽ chẳng bao giờ trở lại người cá được nữa! Cô sẽ không bao giờ nhẩy xuống nước về thăm các chị và cung điện của Vua cha, và nếu cô không chiếm được tình yêu của Hoàng Tử, để vì cô mà chàng quên cả cha mẹ, tâm hồn luôn nghĩ về cô và để cho Linh mục đặt tay chàng lên tay cô, để cô và chàng trở thành vợ chồng; cô sẽ không có được linh hồn bất tử! Buổi sáng đầu tiên, ngay sau khi chàng kết hôn với người khác, trái tim của cô sẽ nổ tung và cô sẽ trở thành bọt nước! ’’

-Tôi muốn vậy.

Cô Bé Người Cá trả lời và trở nên tái ngắt như một người chết!

Mụ phù thủy nói: ``… Nhưng với tôi, cô cũng phải trả công! ... và điều mà tôi đòi hỏi không nhẹ đâu. Cô có một giọng nói tuyệt vời so với tất cả mọi vật dưới đáy biển, với giọng này, đủ để cô có thể làm Hoàng Tử mê say, nhưng cái giọng này cô phải cho tôi. Cái tốt nhất mà cô có, tôi muốn cô trả công cho nước linh diệu của tôi! Máu của chính tôi, tôi đã cho cô trong nước linh diệu, để nó trở thành sắc bén như lưỡi gươm’’.

Cô Bé Người Cá hỏi mụ phù thủy:

- Nhưng nếu bà lấy mất giọng nói, tôi còn lại gì?

- Thân hình mỹ miều của cô, mụ phù thủy nói, ``… vẻ đẹp duyên dáng, cặp mắt thông minh, với những thứ này cô đủ khả năng chinh phục con tim của loài người. Ồ! Cô mất hết can đảm rồi sao? Thè lưỡi ra để tôi cắt nó lấy công, và cô sẽ được nước linh diệu cực mạnh’’.

- Được rồi! Cô Bé Người Cá trả lời.

Mụ phù thủy đặt cái nồi lên bếp nấu nước linh diệu và nói: ``sự tinh khiết rất quí! ’’ Mụ dùng những con rắn cột lại như búi tóc để chùi nồi, rồi mụ cào cấu vú mình cho máu đen nhỏ xuống nồi. Hơi nước tạo thành hình sắc kỳ lạ mà ai trông thấy cũng ghê sợ. Chốc chốc mụ bỏ thêm các vật mới vào nồi, và khi nấu xong, nhìn nó giống nước mắt cá sấu. Cuối cùng nước linh diệu hoàn tất, trông nó giống như một loại nước trong sạch nhất.

- Nước linh diệu của cô đây!

Mụ phù thủy nói, rồi cắt cái lưỡi của Cô Bé Người Cá, khiến nàng kể từ đây trở thành câm, không thể ca hát hoặc nói năng gì được. Mụ phù thủy nói tiếp:

- Nếu loài nửa cây nửa vật kỳ lạ muốn bắt cô khi đi qua rừng trở về nhà, cô chỉ cần vẩy một giọt nước linh diệu này lên chúng, các cánh tay và ngón tay của chúng sẽ bung ra thành ngàn mảnh vụn!

Nhưng Cô Bé Người Cá không cần, vì chúng đều sợ hãi co rút lại, khi thấy nước linh diệu tỏa sáng như các vì sao đang lấp lánh trong bàn tay nàng. Không bao lâu nàng đã ra khỏi khu rừng, bãi sình lầy và giòng nước xoáy ào ào.

(Còn Một Kỳ)
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to HanParis For This Useful Post:
exploration (24-07-2013), Poetry (22-07-2013), ThinhVuongVu (23-07-2013), Tien (22-07-2013), vu.huy65 (22-07-2013)
  #4  
Old 22-07-2013, 14:34
HanParis's Avatar
HanParis HanParis vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
 
Join Date: 19-02-2013
Location: Paris - France
Posts: 4,031
Cám ơn: 10,439
Thanked 20,202 Times in 3,980 Posts
Default

Cô Bé Người cá nhìn về lâu đài của Vua cha. Trong phòng dạ vũ đã im tiếng nhạc. Chắc chắn tất cả mọi người ở trong đó đã ngủ, nhưng nàng không muốn tìm kiếm họ, vì giờ đây nàng bị câm và muốn xa họ mãi mãi. Tim nàng như bị xé nát từng mảnh nhỏ vì đau xót. Nàng lén vào vườn hái một bông hoa từ mỗi bồn bông của các chị, đưa tay truyền cả ngàn nụ hôn về hướng lâu đài, rồi ngoi lên qua vùng nước biển xanh thẳm.

Khi nàng nhìn thấy lâu đài của Hoàng Tử thì mặt trời chưa mọc và nàng liền trườn lên cầu thang đá cẩm thạch bóng láng. Trăng sáng lung linh. Cô Bé Người cá liền uống nước linh diệu nóng cháy cổ và cảm thấy như một lưỡi kiếm sắc xuyên qua thân thể mình. Rồi nàng bị ngất xỉu và nằm lăn ra như người chết. Khi mặt trời chiếu sáng trên biển cả, nàng tỉnh giấc và cảm thấy đau đớn đến toát mồ hôi. Nhưng ngay trước mặt là Hoàng Tử trẻ đẹp trai đang đứng nhìn nàng tự bao giờ. Chàng trố cặp mắt đen huyền nhìn nàng. Khi cúi xuống, nàng thấy cái đuôi của mình đã biến mất, thay vào đó là đôi chân nho nhỏ thon thon trắng đẹp quá chừng, giống như cặp giò của một em bé gái. Thấy mình hoàn toàn lõa lồ, nàng vội co rúm người lại trong mái tóc dài rậm của mình. Hoàng Tử hỏi nàng là ai và làm thế nào tới đây được. Với cặp mắt xanh đậm, nàng âu yếm và mê mẩn nhìn Hoàng Tử, nhưng không nói được gì.

Rồi chàng cầm tay nàng và dẫn vào trong cung điện. Mỗi bước chân nàng đi, như mụ phù thủy đã nói trước, giống như bước lên mũi đòng nhọn và con dao bén; nhưng nàng cam chịu. Trong bàn tay Hoàng Tử, nàng bước lên nhẹ nhàng như bọt nước và chàng cũng như mọi người rất ngạc nhiên trước bước đi uyển chuyển và trẻ trung của nàng. Nàng được trang phục bằng lụa đào và vải bông quí giá. So với tất cả mọi người trong cung điện nàng là người xinh đẹp nhất, nhưng lại bị câm, không nói năng hay ca hát gì được. Các nữ tỳ mặc y phục lụa và trang sức bằng vàng tiến lên ca hát cho Hoàng Tử và các bậc quyền uy trong Hoàng gia của chàng. Có một nữ tỳ hát hay hơn tất cả khiến mọi người và Hoàng Tử đều vỗ tay và mỉm cười với cô ta. Lúc đó Cô Bé Người Cá rất buồn vì biết mình còn ca hay hơn nhiều.

Nàng nghĩ: ``Ôi, chàng phải hiểu rằng, vì muốn được gần chàng, ta đã phải hy sinh vĩnh viễn tiếng nói của mình’’ .

Giờ thì theo điệu nhạc du dương các nữ tỳ bắt đầu múa ca thật mềm dẻo và trẻ trung. Rồi Cô Bé Người Cá giơ đôi tay xinh đẹp nõn nà, đứng lên bằng đầu ngón chân và lả lướt trên sàn nhà, nàng khiêu vũ như chưa từng có ai vũ đẹp như vậy. Mỗi cử động chứng minh rõ nét mỹ miều của nàng, và cặp mắt nàng biểu lộ tâm tình sâu xa hơn vũ điệu của các nữ tỳ. Mọi người đều hướng về nàng. Đặc biệt Hoàng Tử đã gọi nàng là ``cô bé lang thang không cha mẹ’’, và nàng tiếp tục vũ nhiều hơn, nhưng mỗi lần chân chạm đất, nó giống như đạp lên lưỡi dao sắc bén. Hoàng Tử nói lúc nào nàng cũng phải ở cạnh chàng và được phép ngủ ngay ngoài cửa phòng chàng, trên một cái gối nhung.

Chàng sai người may cho nàng bộ y phục nam giới để có thể cỡi ngựa theo chàng. Hai người cỡi ngựa xuyên qua các cánh rừng đầy hương thơm, mà các cành cây tươi mát thường chạm vào vai nàng, và những con chim nhỏ ca hót líu lo sau đám lá xanh. Nàng cùng chàng trèo lên núi cao và mặc dù người khác nhìn thấy chân bị rướm máu, nhưng nàng vẫn vui cười và leo theo chàng, cho tới khi hai người nhìn thấy mây trôi phía dưới như một đàn chim bay về nơi xa lạ. Ở trong Cung điện của Hoàng Tử, về đêm, khi mọi người ngủ, nàng ra ngoài cầu thang cẩm thạch rộng lớn để làm mát đôi chân nóng bỏng bằng cách đứng dưới nước biển lành lạnh, và không khỏi nghĩ tới những người đang sống dưới đáy biển.

Một đêm kia, các chị tay trong tay tiến tới gần, họ hát ca thật não nề trong lúc đang bơi trên nước. Nàng vẫy tay chào họ. Các chị nhận ra nàng và kể rằng nàng đã làm các chị buồn khổ biết bao. Kể từ đó, mỗi đêm các chị đều lên thăm nàng, và một đêm, từ xa xa nàng nhìn thấy Bà Nội, bà đã nhiều năm không trồi lên mặt biển, và cả Vua cha đầu đội vương miện, các ngài giơ tay về phía nàng, nhưng không dám mạo hiểm tới thật sát bờ như các chị.

Ngày lại ngày, nàng được Hoàng Tử yêu thương hơn. Chàng yêu mến nàng như người ta yêu một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương; nhưng để nàng trở thành Hoàng Hậu thì chàng chẳng nghĩ gì tới. Nàng phải trở thành vợ chàng, nếu không, nàng sẽ không có được một linh hồn bất tử, và trong buổi sáng ngày hôn lễ của chàng, nàng sẽ trở thành bọt biển.

- Chàng không yêu em hơn tất cả mọi người sao?

Cặp mắt của Cô Bé Người Cá như muốn nói với Hoàng Tử khi chàng cầm tay và hôn lên vầng trán xinh đẹp của nàng.

-Có chứ, em là người ta yêu nhất, Hoàng Tử nói: ``... ta vì em có tấm lòng cao thượng nhất trong tất cả mọi người. Em là người ta quyến luyến nhất, và em giống một cô gái trẻ trung mà ta đã gặp một lần, nhưng chắc chắn không bao giờ còn tìm thấy cô ấy nữa. Ta ở trên một chiếc tầu bị đắm, sóng biển đẩy ta vào bờ gần một đền thánh, nơi có nhiều thiếu nữ trẻ tận hiến. Người thiếu nữ trẻ nhất đã thấy ta ở bãi biển và cứu mạng sống của ta. Ta chỉ nhìn cô ấy được hai lần. Cô ấy là người duy nhất trên thế gian này mà ta có thể yêu. Nhưng em hầu như đã thay thế hình bóng của cô ấy trong hồn ta. Cô ấy thuộc về đền thánh đó. Vì vậy, tất cả hạnh phúc tốt lành ta dành lại cho em, không bao giờ chúng ta lìa nhau’

- A ha! Chàng không biết ta đã cứu mạng sống chàng! Cô Bé Người Cá suy tư, ``... ta đem chàng từ biển tới rừng, nơi có đền thánh. Ta ngồi phía sau đám bọt và theo dõi xem có ai tới không. Ta nhìn thấy một một thiếu nữ xinh đẹp mà chàng yêu hơn ta’’, và Cô Bé Người Cá cúi sâu xuống, nhưng không thể khóc được. ``Thiếu nữ thuộc về đền thánh, như chàng đã nói, cô ta không bao giờ xuất hiện trên thế gian, chàng và cô ấy sẽ không gặp lại nhau. Ta ở bên chàng, nhìn chàng mỗi ngày, chăm sóc chàng, yêu chàng và hy sinh đời mình cho chàng!’’

Nhưng giờ thì Hoàng Tử phải kết hôn với Công chúa xinh xắn của ông vua láng giềng, người ta kể vậy. Vì thế, chàng trang trí chiếc tầu thật lộng lẫy. Nghe nói Hoàng Tử sẽ du thăm đất nước của vua láng giềng, nhưng thực ra là để coi mắt con gái của ông ta. Chàng đem theo một đoàn tùy tùng đông đảo, nhưng Cô Bé Người Cá lắc đầu và cười, vì nàng quá rõ ý định của Hoàng Tử hơn ai hết.

- Ta phải đi du lịch, Hoàng Tử nói với nàng: ``…ta phải thăm cô Công chúa xinh đẹp mà cha mẹ ta mong muốn và ép buộc ta phải đem về đây làm vợ, các ngài không biết rằng, ta không thể yêu cô ấy, cô ta không giống thiếu nữ xinh đẹp ở đền thánh, như em giống cô đó. Nếu có một lần ta phải chọn một cô dâu, thì người đó sẽ là em, đứa bé câm lang thang không cha mẹ với cặp mắt thông minh’.

Rồi Hoàng Tử hôn lên đôi môi hồng, vuốt ve mái tóc dài và gối đầu mình vào ngực nàng, người đang mơ về hạnh phúc của con người và một linh hồn bất tử.

- Em không sợ biển phải không, cô bé câm của ta?

Chàng hỏi, khi đang đứng trên chiếc tầu trang hoàng lộng lẫy chở chàng tới đất nước của ông vua láng giềng. Chàng kể cho nàng nghe về bão tố, biển êm, các loài cá kỳ lạ dưới lòng biển và về những gì người thợ lặn đã nhìn thấy. Nàng mỉm cười khi nghe chàng kể, vì nàng biết rõ những gì dưới đáy biển hơn bất cứ ai. Trong đêm trăng tỏ đó, khi mọi người đã ngủ, nàng lên ngồi trên thành tầu, gần chỗ thuyền trưởng đang đứng tại phòng lái, và nàng chăm chú nhìn xuống nước trong xanh, tưởng như nhìn thấy lâu đài của Vua cha và trên hết, thấy Bà Nội đội vương miện bằng bạc đang ngước nhìn về hướng con tầu qua giòng nước dập dình. Rồi các chị trồi lên mặt nước, nhìn nàng một cách buồn bã và giơ những cánh tay trắng trẻo lên vẫy vẫy về hướng nàng. Nàng cười vẫy tay lại, như muốn kể mọi chuyện về nàng đều tốt đẹp và hạnh phúc. Nhưng có người thủy thủ tới gần nàng và các chị phải lặn xuống để cho hắn tưởng những đốm trắng mà hắn vừa thấy là bọt biển.

Ngày hôm sau, con tầu ra khơi và tới thành phố của ông vua láng giềng. Tất cả chuông thánh đường đổ hồi và từ các tháp cao người ta cũng nghe tiếng kèn đồng thổi vang, trong khi đó binh sĩ đứng dàn chào tay vẫy cờ và các lưỡi lê sáng lóng lánh. Mỗi ngày người ta tổ chức một tiệc lớn. Khiêu vũ và hội họp diễn ra liên tục, nhưng chưa thấy Công chúa xuất hiện. Người ta nói rằng Công chúa đang được huấn luyện tại một đền thánh cách xa nơi đây, ở đó nàng đang học các nghi lễ của triều đình. Cuối cùng Công chúa đã xuất hiện.

Cô Bé Người Cá đứng chiêm ngưỡng sắc đẹp của Công chúa một cách thèm muốn và phải công nhận rằng, Công chúa có thân hình trẻ đẹp hơn nhiều mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Da Công chúa đẹp nõn nà và dưới chân mày dài đen là cặp mắt xanh thẳm trung trinh!

- Đây là nàng, Hoàng Tử nói: ``… người đã giải thoát ta, khi ta nằm như một xác chết trên bãi biển’’.

Rồi Hoàng Tử kéo cô dâu thẹn thùng vào vòng tay mình.

- Ôi, ta hạnh phúc quá! Hoàng Tử nói với Cô Bé Người Cá ``…cái tốt đẹp nhất mà ta không bao giờ dám hy vọng nay ta được toại nguyện. Em hãy vui mừng vì hạnh phúc của ta, vì em yêu thương ta nhất trong mọi người’’.

Rồi Cô Bé Người Cá hôn tay Hoàng Tử và cảm thấy trái tim mình như vỡ tan. Buổi sáng của ngày hôn lễ của Hoàng Tử sẽ đem cái chết đến cho nàng và biến nàng thành bọt biển.

Tất cả chuông thánh đường ngân vang, sĩ quan kỵ binh cưỡi ngựa trên đường phố loan báo ngày thành hôn. Trên tất cả bàn thờ các đèn bạc quí giá được đốt sáng bằng một loại dầu thơm. Các Linh mục xông hương, cô dâu chú rể cầm tay nhau và nhận chúc lành của Giám mục. Cô Bé Người Cá trang phục bằng lụa và vàng, đứng cầm giải áo cưới cô dâu, nhưng không một âm điệu thánh ca nào lọt vào tai nàng, và không một nghi thức thánh lễ nào lọt vào mắt nàng, vì nàng chỉ nghĩ tới cái đêm chết chóc của mình và tất cả những gì nàng mất mát trên thế gian này. Cùng đêm hôm đó, cô dâu và chú rể lên tầu, tiếng đại bác nổ vang, tất cả cờ xí bay phất phớt và giữa boong tầu, người ta dựng một cái lều vương giả mầu vàng đỏ thắm, và những chiếc gối êm đẹp nhất để đôi tân hôn ngủ trong đêm yên tịnh và dịu mát này. Buồm căng phồng trước gió, không cần phải hoạt động nhiều, nhưng chiếc tầu có thể nhẹ lướt ra trùng dương trong sáng.

Khi màn đêm buông xuống, đèn trên tầu được thắp sáng và trên boong tầu, thủy thủ khiêu vũ với những điệu nhạc mê ly. Cô Bé Người Cá nhớ lại lần đầu tiên trồi lên mặt biển nàng cũng nhìn thấy cảnh vui thú như vậy. Nàng nhẩy múa xoay tròn và uyển chuyển như con nhạn bay lên lượn xuống khi bị rượt đuổi. Mọi người khen ngợi và ngưỡng mộ nàng, và chưa bao giờ nàng khiêu vũ tuyệt diệu như vậy. Đôi chân xinh xắn của nàng như bị những con dao sắc cắt vào, tuy nhiên nàng không cảm thấy đau đớn gì; nhưng trong tim nàng bị cắt đau hơn nhiều. Nàng biết đêm nay là đêm cuối cùng nàng còn được ngắm nhìn Hoàng Tử, vì chàng mà nàng đã bỏ dòng họ và quê hương, hy sinh giọng nói tuyệt vời và hàng ngày chịu bao đớn đau, nhưng chàng nào có hay. Đây là đêm cuối cùng nàng hít thở không khí như chàng, ngắm nhìn biển sâu và bầu trời xanh sa số các vì sao; một đêm mãi mãi không còn gì ước mơ nữa đang chờ đợi nàng, một người không có linh hồn, không chiến thắng một linh hồn. Trên tầu mọi người đều vui chơi thoải mái kéo dài quá nửa đêm. Nàng cười và khiêu vũ với tư tưởng chết chóc trong tâm hồn. Hoàng Tử hôn Cô Dâu mới xinh đẹp của mình và Cô Dâu vuốt ve mái tóc đen huyền của chàng; tay trong tay, họ dìu nhau tới túp lều lý tưởng.

Trên tầu trở nên yên tĩnh và vắng vẻ, chỉ còn thuyền trưởng đứng ở phòng lái. Cô Bé Người Cá tựa đôi tay trắng xinh xắn của mình lên thành tầu và nhìn về hướng Đông để theo dõi cảnh bình minh. Nàng biết tia sáng đầu tiên sẽ giết chết nàng. Rồi nàng nhìn thấy các chị trồi lên mặt biển, họ trông tái nhợt như nàng; các mái tóc dài đẹp của các chị không còn tung bay trước gió, chúng bị cắt cụt rồi!

- Các chị đã cho mụ phù thủy tóc của mình để mụ ta giúp em đêm nay không phải chết! Mụ phù thủy đã đưa cho các chị một con dao, nó đây này! Em nhìn xem nó sắc bén làm sao! Trước khi mặt trời mọc, em hãy dùng con dao này đâm vào tim Hoàng Tử, và khi máu nóng của chàng nhỏ xuống chân em, cùng lúc đó đuôi cá sẽ mọc ra và em sẽ lại trở thành người cá, có thể nhẩy xuống nước về với các chị và sống ba trăm năm, trước khi em chết và trở thành bọt biển mặn. Lẹ lên! Hoàng Tử hoặc em sẽ phải chết trước khi mặt trời mọc. Bà nội của chúng ta đau khổ đến nỗi tóc trắng của bà đã rụng, như tóc của các chị rơi xuống vì lưỡi kéo của mụ phù thủy. Hãy giết Hoàng Tử và trở về! Lẹ lên! Em có trông thấy vừng hồng trên bầu trời không? Chừng vài phút nữa mặt trời sẽ mọc và em sẽ chết!

Sau đó các chị phát ra những tiếng thở dài não nùng và lặn xuống sóng biển.

Cô Bé Người Cá kéo chiếc mền đỏ thắm ra khỏi lều, và nàng nhìn thấy cô dâu xinh đẹp còn ngủ, đầu vẫn gối lên ngực Hoàng Tử. Nàng cúi xuống hôn lên cái trán xinh xinh của chàng. Nhìn lên bầu trời nàng thấy ánh hồng ban mai mỗi lúc một rực rỡ hơn. Nàng nhìn con dao bén nhọn và chăm chú ngắm Hoàng Tử trong giấc mơ đang gọi tên vợ mình, người luôn ngự trị trong tâm hồn chàng. Cô Bé Ngưới Cá nắm chặt con dao bén nhọn trong tay, nhưng rồi nàng quẳng nó ra xa xuống sóng biển lóng lánh mầu đỏ, chỗ con dao rơi xuống trông giống như những giọt máu văng lên khỏi mặt nước. Một lần nữa, nàng thoáng nhìn Hoàng Tử rồi nhẩy từ trên tầu xuống biển, và tưởng rằng thân thể mình sẽ biến tan thành bọt nước.

Giờ mặt trời đã nhô lên khỏi mặt biển, các tia nắng ấm dịu tỏa xuống đám bọt biển lạnh ngắt; nhưng Cô Bé Người Cá không cảm thấy mình chết thật. Nàng còn nhìn thấy mặt trời chói chang và bên trên nàng, hàng trăm tạo vật xinh đẹp lượn qua lượn lại và qua các tạo vật này, nàng có thể nhìn thấy chiếc buồm trắng của con tầu. Những đám mây hồng trên bầu trời phát ra điệu nhạc du dương rất linh thiêng đến nỗi tai người trần không thể nghe được, cũng như không mắt trần nào có thể nhìn thấy. Không có cánh, nhưng chúng bay trong không gian do sự nhẹ nhàng của mình. Cô Bé Người Cá nhận ra mình cũng có hình thù giống các tạo vật này, vươn lên mỗi lúc một cao khỏi đám bọt biển.

- Tôi sẽ đến với ai?

Cô Bé Người cá hỏi, và tiếng nàng vang vọng như tiếng của các tạo vật khác, thật linh thiêng đến nỗi không loại nhạc nào trên trái đất có thể sánh bằng.

- Tới những người con gái của không khí, các tạo vật khác trả lời.

- …Nữ nhân ngư không có linh hồn bất tử, không bao giờ có được, nếu không chiến thắng được tình yêu của một người! Cuộc sống trường sinh của cô tùy thuộc vào quyền lực xa lạ. Con gái của không khí không có linh hồn bất tử, nhưng nhờ các hành vi đạo đức tốt lành có thể tự tạo cho mình một linh hồn bất tử. Chúng ta bay tới miền đất nóng, nơi mà bệnh dịch giết chết nhiều người, ở đó chúng ta hà hơi mát. Chúng ta rải hương hoa trong không khí và đem lại sự thoải mái và hồi sinh. Trong ba trăm năm chúng ta đã nỗ lực làm những điều tốt, chúng ta có thể có được một linh hồn bất tử và tham phần vào hạnh phúc vĩnh cửu của con người. Cô Bé Người Cá đáng thương đã hết lòng thực hiện những điều tốt đẹp, như chúng ta, cô đã bị đau khổ và hy sinh, nên cô sẽ được lên thiên đàng. Nhờ công đức tốt lành, giờ cô có thể tạo cho mình một linh hồn bất tử trong vòng ba trăm năm nữa.

Cô Bé Người Cá giơ cánh tay trắng nõn nà hướng về mặt trời của Thiên Chúa, và lần đầu tiên nàng cảm thấy nước mắt tuôn rơi. Trên tầu lại tiếp tục ồn ào và sống động. Cô Bé Người Cá nhìn thấy Hoàng Tử cùng với Cô Dâu xinh đẹp đang tìm kiếm mình. Họ buồn bã chăm chú nhìn xuống các bọt biển, như họ đang nghĩ nàng đã rớt xuống sóng biển. Bằng một hành động vô hình, nàng hôn lên trán chàng, mỉm cười với chàng và cùng với con trẻ khác của không khí bay lên đám mây hồng đang trôi trên không trung.

- Khoảng 300 năm nữa chúng ta quyết tâm vào được Nước Chúa! Chúng ta cũng có thể lên đó sớm hơn, một tạo vật khẽ nói, ``một cách vô hình, chúng ta cố gắng đi vào các nhà của những người có trẻ con, và cứ mỗi ngày chúng ta tìm được một đứa trẻ làm vui lòng cha mẹ và chiếm được tình yêu của các ngài, Chúa sẽ giảm thiểu thời gian thử thách của chúng ta. Đứa trẻ sẽ không biết khi chúng ta bay ngang qua phòng, và khi chúng ta mỉm cười với nó vì vui mừng, chúng ta được bớt một năm trong số 300 năm; nhưng nếu chúng ta thấy một đưá trẻ hỗn láo và độc ác, khiến chúng ta phải nhỏ lệ vì đau buồn, mỗi giọt nước mắt sẽ gia tăng thêm một ngày thử thách của chúng ta!

------------------------------------------------










*- Lịch sử của bức tượng Cô Bé Người Cá

Truyện Cô Bé Người Cá của văn hào H.C. Andersen tự nghĩ ra và viết, được in vào năm 1837, trong tuyển tập 3 có tên ``Truyện thần tiên, kể cho trẻ em’’. Truyên này đã được hãng phim World Disney thực hiện thành phim và Đan Mạch làm một bức tượng để kỷ niệm. Tượng Cô Bé Người Cá là một trong các thắng cảnh hấp dẫn du khách nhất tại Đan Mạch và là một trong các tượng trên thế giới được chụp hình nhiều nhất.

- Tại sao, khi nào và ai đã làm bức tượng?
Sáng kiến của Carl Jacobsen

Nhà sản xuất bia Carl Jacobsen trong những năm cuối của cuộc đời rất thích vũ nhạc kịch, và thường tới Kịch viện Hoàng gia. Là khán giả và từng chứng kiến các cuộc tập dượt tại hí viện nên ông đã làm quen được một số vũ nữ nổi tiếng nhất đương thời. Jacobsen cũng có mặt trong buổi trình diễn vào ngày sau Lễ Giáng Sinh năm 1909, khi kịch viện lần đầu tiên trình diễn vũ nhạc kịch thần tiên Cô Bé Người Cá. Vũ nữ Ellen Price de Plane thủ vai chính. Nhà sản xuất bia hâm mộ sự biểu diễn tuyệt diệu của vũ nữ Ellen Price đến nỗi ông đã hỏi nàng có muốn một điêu khắc gia làm cho nàng bất tử không, và nàng đã nhận lời.

Nhà sản xuất bia Jacobsen đã tiếp xúc với giám đốc kịch viện Hoàng gia là A.P. Weis, và sau đó không lâu điêu khắc gia trẻ tuổi, Edvard Eriksen, được mời tới văn phòng giám đốc kịch viện, cùng có sự hiện diện của nhà sản xuất bia. Ông ta nói với Eriksen:

``H.C Andersen đã tạo nên Cô Bé Người Cá trong văn chương, Fini Henriques trong âm nhạc, bà Jerichau trong hội họa và bà Price trong khiêu vũ, nay ông hãy tạo bà ta trong điêu khắc’’

Sau đó Eriksen được nhận vé miễn phí coi vũ nhạc kịch, và bắt đầu suy nghĩ về việc phải làm.

Có phải Ellen Price ngồi làm kiểu mẫu không?


Để làm mẫu cho tác phẩm điêu khắc, Edvard Eriksen đã dùng người vợ trẻ đẹp là Eline Eriksen. Nàng không mới lạ gì với vai trò này vì đã từng ngồi làm mẫu cho nhiều tác phẩm khác của Eriksen. Lúc đầu mong muốn của Eriksen là vũ nữ Ellen Price ngồi làm người mẫu như ý muốn của Carl Jacobsen, nhưng nàng từ chối. Người ta tiếp tục đồn Ellen Price ngồi làm mẫu cho điêu khắc gia khiến cho nàng phải lên tiếng: ``Một vũ nữ độc diễn Hoàng Gia không thể ngồi làm mẫu cho một nghệ sĩ ’’. Sau đó tin đồn là Ellen Price chỉ ngồi làm mẫu cái đầu.

:Trong lịch sử thủ đô Kobenhavn ghi rõ là ``lõa thể’’. Có lẽ chính vì vậy mà Ellen Price mắc cở và từ chối ngồi làm mẫu cho Eriksen.

Bức tượng Cô Bé Người Cá ngồi trên tảng đá hoa cương như trông chờ Hoàng Tử của nàng một cách khát vọng tại cầu tầu ‘Langelinie’ của cửa biển Kobenhavn là một hình ảnh rất đẹp và gợi cho người ta nhớ lại câu truyện tình thần tiên nên thơ của H.C. Andersen. Tượng được làm bằng đồng và cao 165 cm, nặng 175 kg. Đúng ra là một tượng lớn, nhưng được đặt dưới biển, nên trông không lớn lắm, khiến cho nhiều người thất vọng.

Nhưng về điểm này, tác giả cho rằng thật ra tên của nàng là ``Cô Bé Người Cá’’, thì tại sao lại làm bức tượng thật lớn được? Không nói ra, nhưng người ta có thể hiểu ý nghĩ của điêu khắc gia khi thực hiện bức tượng này.

Nhà sản xuất bia Carl Jacobsen đã giới thiệu bức tượng Cô Bé Người Cá lần đầu tiên tại thành phố Kobenhavn vào ngày 23.8.1913 và đến năm 2003, tượng này được kỷ niệm sinh nhật lần thứ 90.

- Cuộc đời bất hạnh của Cô Bé Người Cá

Cuộc đời của Cô Bé Người Cá trong truyện đã chịu muôn vàn đắng cay mà tượng của nàng cũng không tránh khỏi khắc nghiệt vì sự phá hoại của một số người thiếu kính trọng một trong những biểu tượng tuyệt đẹp về văn hóa và nghệ thuật.

-Ngày 01.09.1961, nàng bị kẻ phá hoại vẽ xú chiêng và quần lót lên thân mình, tóc thì bị sơn đỏ.
-Ngày 28.04.1963, nàng bị kẻ phá hoại sơn một lớp sơn đỏ.

-Ngày 24.04.1964, nàng bị kẻ phá hoại cắt đầu lần thứ nhất. Sau đó nhà nghệ thuật Jorgen Nash đã tự thú hành động này trong quyển sách của ông ta xuất bản năm 1997.

-Ngày 15.7.19844, nàng bị sơn cùng mình.

-Ngày 22.07.1984, nàng bị hai thanh niên dùng cưa cắt đứt cánh tay phải, nhưng sau một ngày họ tự mang đến nộp cho cảnh sát.

-Ngày ủa 05.08.1990, một du khách khám phá nàng bị kẻ phá hoại cưa cổ đứt một nửa.

-Ngày 06.01.1998, nàng bị kẻ phá hoại cắt đầu lần thứ ba! Một nhiếp ảnh viên bị tình nghi và bị bắt nhốt riêng 13 ngày. Nhưng người ta không biết nội vụ sau đó như thế nào.

-Ngày 2.6.2003, nhiều tên phá hoại quét sơn lên mình nàng và treo một bọc lông vịt.

-Ngày 11.9.2003, một cảnh sát viên đi tuần khám phá thấy nàng bị kẻ gian đẩy lật khỏi tảng đá rơi úp xuống biển, mặc dù tượng được xiết 4 con ốc lớn và đầu ốc đã khóa chặt.

-Tháng 9/2006, nhà nghệ thuật Bjørn Nørgaard làm một tượng người cá lớn đặt tại Langelinie, cách tượng Cô Bé Người Cá khoảng vài trăm mét. Nhưng tượng lớn quá lại coi không có ý nghĩa theo cốt truyện ``Cô bé´´.

-Năm 2001, nhân dịp Hội Chợ EXPO 2010 tại Thượng Hải (Shanghai) nhà cầm quyền Trung-quốc mượn tượng Cô Bé Người Cá của Đan Mạch để triển lãm tại Thượng Hải và hoàn trả vào ngày 20.11.2010. Nơi đặt tượng Cô Bé Người Cá ở cửa biển Đan Mạch, người ta đặt một màn ảnh truyền hình (Tivi) cho du khách coi tạm, nhưng hệ thống truyền hình từ Thượng Hải coi hơi mờ.

ĐĐT - Hết
__________________
3T -> Thân Thiện - Trí Thức - Tình Nghĩa

Trăm Năm Trong Cõi Người Ta
Tem Bì Bưu Ảnh Là Moa Ưa Rùi
Văn Chương Súng Ống Nửa Mùa
Chõ Mồm Một Tí Nói
Đùa Ace Ơi!
Reply With Quote
The Following 6 Users Say Thank You to HanParis For This Useful Post:
exploration (24-07-2013), hongduc2008 (16-09-2013), Poetry (22-07-2013), ThinhVuongVu (23-07-2013), Tien (22-07-2013), tridatinh (23-07-2013)
Reply


Posting Rules
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

BB code is On
Smilies are On
[IMG] code is On
HTML code is Off

Forum Jump



© 2007-2024 Viet Stamp Forum
Copyright by Viet Stamp Club – Address: 2/47 Phan Thúc Duyện street, ward 4, Tân Bình distric, Hồ Chí Minh city, Việt Nam.
Tel: (84-8) 38111467 – Website: vietstamp.net.vn – Email: vietstamp.net@gmail.com
--------------------
Powered by vBulletin® Version 3.8.3
Copyright ©2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.