Hàn nhớ ở VN chơi thuốc lá có hai loại. Quầy thuốc lá ngoại, gốc có mà loại dỗm (giả) cũng có, được trưng kế nhau. Nhưng tiền nào của nấy, dỗm bèo, gốc đắt. Tôi còn nhớ có một dạo, những người không hút thuốc cũng bị thối bằng thuốc khi mua hàng. Kiểu này ở Pháp thì sẽ bị hội bài trừ thuốc lá kiện ngay. Vào thời bao cấp ở nước ta, mấy ai dám chơi nguyên 1 gói thuốc. Ly cà phê và hai điếu Đà Lạt hay Hoa Mai là OK rùi. Tôi nhớ có lần chia sẽ điếu Đen Hiu (Dunnil) với 5 thằng bạn. Nếu là bao thuốc thì không biết phải chia làm sao đây. Thuốc lá Con Mèo (Craven) hình như để dành cho phụ nữ. Dân Âu Mỹ hay thích hút. Thật khi ghiền thì thuốc lá Mèo, Chim, Chuột... gì dân ghiền cũng hút cả.
Có người chuộng ST bao thuốc lá, những cũng có kẻ thích ST những vầng thơ về thuốc lá :
Một làn khói trắng ru đời vào quên lãng, nâng sầu thành hơi ấm, hơ dịu tình đau…”. (Bài không tên số 7, Vũ Thành An)
Em cứ hẹn, nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay điếu thuốc đã lụi dần
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!
(Ngập ngừng-Hồ Dzếnh)
Tôi là người lữ khách
Màu chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là rừng,
Ngỡ hồn mình là mây,
Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây…
(Chiều – Hồ Dzếnh)
Mỗi đêm một gói thuốc,
Hút nhiều nứt cả môi,
Nỗi buồn không nói được,
Nỗi buồn ăn vào tôi.
……………………….
Trời mùa đông rừng núi,
Đời mùa đông vô cùng!
Hút thuốc trong bóng tối,
Khói có bay lên không?
(Anh cho em mùa xuân – Tạ Ký)
Giữa trưa sao nắng chẳng về,
Càng say khói thuốc, càng tê môi sầu.
(Điệu buồn xứ núi – Tạ Ký)
Có gì trong điếu thuốc
Châm lên lúc chuyện trò
Cả khi lòng cô độc
Khói cuồn cuộn buồn xo?
Rơi rơi mấy tàn tro
Giữa bộn bề nhân thế
Nghe miệng đời tô vẽ
Khói rối cuống tơ vò
Cầm điếu thuốc đắn đo
Thiên đường hay địa ngục?
Bao nhiêu người vẫn hút
Khói uốn lượn quanh co?
(Khói thuốc-Nguyễn Hữu Hiệp)
Một mình anh góc nhỏ quán quen
Nắng chiều hoen nhuộm màu khói thuốc
Những nghĩ suy thả theo dòng xuôi ngược
Lửa tàn rồi, nỗi nhớ vẫn vu vơ
Có gì hay mà anh viết thành thơ
Cái thứ khói nặng mùi khét lẹt
Mỗi lần đốt lên, cả một vùng mù mịt
Hơi thở anh chẳng khác chiếc gạt tàn
Hai ngón tay khói nhuộm ố vàng
Môi nứt nẻ, phổi chắc thêm vài lỗ
Khói lên đêm khuya, ánh đèn loang lổ
Mắt thâm quầng, miệng lởm chởm toàn râu
Có những điều em chẳng hiểu được đâu
Khi điếu thuốc đã theo cùng ký ức
Làn hơi ấm vẫn còn sâu trong ngực
Kỉ niệm ngày nào giờ hóa khói mong manh
Từ bao giờ điếu thuốc đã bên anh
Sưởi ấm những đêm dài thức trắng
Đốt dùm anh những muộn phiền trĩu nặng
Mỗi nơi anh qua có khói thuốc song hành
Những chiều lang thang trên phố một mình
Trời trong vắt bỗng mưa rào bất chợt
Điếu thuốc trên môi, chưa kịp châm đã ướt
Hạ đến rồi em có biết không em
Có những lần vai ướt lạnh sương đêm
Những phố không tên, những đường xưa cũ
Khói thuốc vương trên cành cây đã ngủ
Dưới chân xào xạc lá thu vàng
Rồi thu qua, đông đến muộn màng
Gió bấc thổi từng hồi rét buốt
Vẫn mình anh trên phố dài hun hút
Chút lửa tàn giữ ấm hồn ai
Điếu thuốc trên tay anh đốt tương lai
Bao mơ ước gửi vào làn khói
Những đam mê như lửa hồng cháy vội
Tuổi trẻ đi qua chỉ để lại tro tàn
Chiều nay vẫn anh với khói thuốc nồng nàn
Trái đất vẫn xoay như từ ngàn kiếp trước
Cuộc sống vẫn xô bồ với những điều mất-được
Anh để chút riêng mình trong khói trắng mong manh
Rồi một ngày em sẽ đến bên anh
Xin đừng đến quá nhanh, đừng ồn ào vội vã
Hãy yêu anh đừng vì điều gì cả
Đừng vội thắm nồng để rồi nhạt phai mau
Anh sẽ yêu em thật đậm thật sâu
Sẽ bên cạnh nâng em từng bước
Không hứa hẹn, không thề nguyền ràng buộc
Yêu thương với anh chẳng cần nói thành lời
Có những yêu thương theo suốt cuộc đời
Có những mối tình chỉ là chốc lát
Như điếu thuốc cháy nửa chừng đã tắt
Bao nhiêu ân tình cũng theo khói phai nhanh
Có thể một ngày em sẽ hết yêu anh
Bên cạnh em đã có người yêu mới
Người cho em những gì em mong đợi
Anh không trách gì đâu
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh dự lễ nhưng chẳng làm chú rể
Có gì đâu, trò đời vốn thế
Yêu thương bấy giờ xin trả lại thời gian
Anh sẽ lại một mình trên phố vắng thênh thang
Ánh đèn đêm nhạt nhòa khói thuốc
Cơn gió bấc vẫn vô tình lạnh buốt
Mưa phùn thấm ướt đôi vai
Ai sẽ quên dần một bóng hình ai
Những ký ức tận sâu đáy mắt
Bao yêu thương tháng năm dài góp nhặt
Tất cả rồi đây cũng sẽ hóa tro tàn
Anh sẽ lại chìm trong khói thuốc nồng nàn
Trái đất vẫn xoay như từ ngàn kiếp trước
Cuộc sống vẫn xô bồ với những điều mất-được
Anh để chút riêng mình trong khói trắng mong manh
(Bài thơ về điếu thuốc- tác giả: không biết)