#9
|
||||
|
||||
Khi viết câu đó, thực sự trong tôi còn vương lại âm điệu và hình ảnh, trong một bài thơ của Chính Hữu khi ông sáng tác: "Đồng Chí" vào năm 1948 và đã có câu thơ bất hủ: "Đầu súng trăng treo". Trong toàn bài thơ, tuy lời lẽ bình dị và mộc mạc, nhưng vẫn là một pha trộn giữa tâm hồn thư sinh tưởng đâu trói gà không chặt và tấm lòng yêu mến quê hương. Dĩ nhiên, chuyện chiến tranh nào ai muốn. Nhưng khi cần, đổ ra chút máu, xẻ chút thịt để quê hương vẫn là quê hương thì đó cũng là điều thích đáng.
Đọc lại bài thơ này, tự nhiên nhớ đến nick chienbinh ở diễn đàn. Thân tặng lại anh. Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Anh với tôi đôi người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Súng bên súng, đầu sát bên đầu Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ Đồng chí! Ruộng nương anh gửi bạn thân cày Gian nhà không mặc kệ gió lung lay Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi. Áo anh rách vai Quần tôi có vài mảnh vá Miệng cười buốt giá Chân không giày Thương nhau tay nắm lấy bàn tay! Đêm nay rừng hoang sương muối Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới Đầu súng trăng treo. |
|
|